HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 37

Lão Hỷ trợn mắt:

- Anh giỏi thật đấy! Ban ngày ban mặt đi chiếm đoạt vợ người ta. Tôi thấy
anh bị người ta bắt cũng hay. Để anh sáng mắt ra lần sau đừng có bậy bạ!

- Kể ra thì anh con cũng có cái sai, nhưng cũng tại thằng ranh họ Tôn hống
hách quá! Lúc đầu thầy bảo nhường chức trưởng thôn cho nhà nó không
sao cả. Để bây giờ nhà nó báo huyện xuống bắt người nhà mình! Nhà nó
thật chẳng coi nhà mình ra gì! Thầy, không thể để thằng ranh này làm
trưởng thôn được. Để con tìm mấy người đến dạy cho nó một bài học! -
Văn Vũ, em trai Văn Náo, xen vào.

- Thầy cũng muốn dạy cho chúng nó một bài học lắm chứ! Nhìn hai con
nhái đó nhảy qua nhảy lại trước mắt mình, thầy cũng căm lắm chứ! Nhưng
chưa đến lúc. Ta phải chờ cơ hội. Thầy tin, sông có khúc, người có lúc! -
Lão Hỷ thở dài.

Cơ hội của Lão Hỷ cuối cùng cũng đã đến. Mùa đông năm ấy, Viên Thế
Khải xưng đế, Dân quốc không còn là Dân quốc nữa. Mặc dù Viên Thế
Khải làm hoàng đế chẳng bao lâu, nhưng nhân sự ở bên dưới còn thay đổi
nhanh hơn cả hồi đầu Dân quốc. Loáng cái, huyện trưởng, xã trưởng đều bị
thay. Chức xã trưởng lại do một thân hào trước đây là Lão Chu đảm nhận.
Còn chàng thanh niên mặt còn hơi sữa Tiểu Đông phải cuốn gói ra đi. Được
tin, Lão Hỷ lập tức hô người nhà bày rượu ra. Trong bữa tiệc, Lão Hỷ lại
cười cười nói nói rất vui vẻ. Uống rượu xong, Lão Hỷ bảo Văn Náo và Văn
Vũ ở lại, rồi hỏi Văn Náo:

- Văn Náo, hồi bị tống vào tù, bị người ta trói tay, anh có đau không?

- Đau chứ ạ!

- Trong tù có buồn không?

- Buồn chứ ạ!

- Kẻ nào tống anh vào tù?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.