HOÀI NIỆM - Trang 426

Phùng Nhất Nhất gọi, cậu theo bản năng tiến lên phía trước kéo Tạ Gia Thụ
ra.

Đầu lưỡi Tạ Gia Thụ vẫn tê dại, không nói nên lời, nhưng đã có thể đưa

một tay ra chặn Phùng Nhất Phàm.

Phùng Nhất Phàm bị anh nhẹ nhàng ngăn cản, không tiến lên trước nữa,

bất đắc dĩ nói với hai người họ, “Anh chị... có gì thì từ từ nói! Chị bình tĩnh
chút! Anh Gia Thụ... anh buông chị ấy ra trước đi!”.

Đối với Phùng Nhất Nhất của giờ phút này, thái độ này của Phùng Nhất

Phàm chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu! Nhưng dù cho cô gắng sức
đẩy Tạ Gia Thụ thế nào, anh vẫn không buông lỏng tay, như thể muốn chết
trên người cô vậy.

Phùng Nhất Nhất suy sụp gào thét, “Em hận anh! Tạ Gia Thụ, em hận

anh! Em hận anh!”.

Cuối cùng thì Tạ Gia Thụ đã dần lấy lại bình tĩnh, tay chống vào vách

tường từ từ, đứng dậy. Lưỡi anh vẫn tê dại, nói rất chậm với người dưới
thân mình, “Em hận anh... cũng vô dụng”.

Dáng vẻ cô trừng mắt với anh thật đáng yêu, lòng anh cũng tê dại, không

kìm lòng được. Đã bao ngày không gần gũi cô thế này rồi, thật sự rất muốn
hôn cô, nhưng anh biết nhất định sẽ khiến cô càng phản kháng kịch liệt
hơn... Tạ Gia Thụ biết rõ, anh làm thế này chẳng khác nào uống rượu độc
giải khát chỉ càng đẩy cô ra xa mình hơn, chỉ khiến cô hận mình tới tận
xương tủy, nhưng anh không thể dừng lại được.

“Tôi không cho em lấy người khác đấy!” , lòng anh vừa đau đớn vừa hả

hê, cất giọng kiêu ngạo chậm rãi, “Không cho đấy!”.

Máu mũi anh vẫn chảy xuống ào ào, dòng máu men theo vành môi mỏng

chảy xuống dưới, khi nói chuyện răng cũng dính máu, vô cùng đáng sợ.

Nhưng lời nói của anh còn đáng sợ hơn cả máu, đáng sợ đến mức khiến

Phùng Nhất Nhất cảm thấy tuyệt vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.