HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 134

mình phải thử sức lại mới oai, nên nói:
- Xin Hoàng A Ma đừng buồn, con không dốt lắm đâu ở ngoài con cũng
học được nhiều thứ lắm chứ. Này này để con ra một câu đối xem thử các vị
đây có đối được không chứ.
Vua Càn Long nghe vậy rất hài lòng:
- Ồ! thế à? Hiểu Phong, khanh đã nghe rồi chứ?
- Vâng thần đã nghe, xin cát cát ra câu đầu đi ạ.
- Vậy thì nghe đây!
Rồi Tiểu Yến Tử đọc:
- Dê núi lên núi, sừng dê núi đụng núi “He!” Chữ He cuối cùng cũng là
tiếng kêu của dê.
Thầy Kỷ Hiểu Phong giật mình, câu đối gì lạ vậy? Làm sao đối đây? Trong
khi đám hoàng tử thì đang xì xào bàn tán. Vua Càn Long cũng có vẻ nghĩ
ngợi.
Thấy mọi người cứ mãi suy nghĩ. Tiểu Yến Tử đắc ý, giả giọng thầy hỏi:
- Sao thế nào? Ai đối được đây?
Đám công tử, hoàng tử chỉ biết lắc đầu cười, Tiểu Yến Tử quay sang thầy:
- Còn thầy thì sao?
Thầy Kỷ Hiểu Phong đỏ mặt, chấp hai tay lại:
- Xin cát cát chỉ giáo cho!
Tiểu Yến Tử vừa cười hì hì vừa nói:
- Câu đối sau ư? Vậy là thế này: Trâu nước xuống nước, mũi trâu nước
ngập nước "Ộp!”. Chữ "Ộp!” cuối cùng cũng là tiếng trâu nước kêu.
Vua Càn Long thích chí vỗ tay:
- Ha ha! Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!
Thầy Kỷ Hiểu Phong cũng cười, ông biết chắc một điều, câu đối không
phải do Tiểu Yến Tử đặt ra, vì đây chỉ có thể là của người có học. Không
những có học mà phải học rộng, nhưng thấy vua thích thú như vậy, ông
cũng nói theo.
- Thật là biển học mênh mông! Hoàn Châu cát cát, hôm nay xin bái phục!
Bái phục!
Đám công tử, hoàng tử vỗ tay, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái cũng thấy vui lây. Tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.