HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 166

tình bạn. Tử Vy muốn rời bỏ tất cả muốn quay lại sống một cuộc đời bình
thường vẫn không được.
Nỗi băn khoăn của Tử Vy, Nhĩ Khang không phải là không nhìn thấy. Từ
cái hôm mà Tử Vy do dự rồi nói: “Tôi sẽ ở lại". Khang đã nhìn ra cái khó
xử của Vỵ Vì vậy chàng cứ mãi suy nghĩ tới suy nghĩ lui, phải làm cách
nào để giữ Vy ở lại một cách vui vẻ. Chàng đã nghĩ nát óc mà vẫn chưa tìm
ra.
Hôm ấy, Nhĩ Khang đưa Tử Vy đến một nơi sơn cốc hoang dã, ở đây khung
cảnh khá hữu tình màu xanh của cây lá có núi non chập chùng xa xa. Gió
thoảng, mây nhạt, có cả một con sông nhỏ uốn khúc dưới chân đồi.
Nhĩ Khang và Tử Vy đứng bên dòng nước, gió thổi lồng lộng, Tử Vy buột
miệng khen:
- Ồ! Cảnh đẹp quá, như tranh vẽ đấy!
- Vâng, tôi thường hay đến đây lắm, nhất là những lúc thất chí hoặc, rỗi
rảnh cần tìm lại chính mình. Đây là thung lũng trầm tư, tôi đã biết nó từ lâụ
Lúc nhỏ, mỗi lần có chuyện không vui, tôi thường hay đến đây. Nhìn mây,
nhìn núi, nhìn sông, nghe chim kêu, gió thổi, cứ ngồi yên như vậy mấy
tiếng đồng hồ là nỗi buồn sẽ phôi pha ngay. Hôm nay vì không biết đi chỗ
nào khác, nên mới đưa cô đến đây, để cô xem cảnh.
Tử Vy ngạc nhiên:
- Người có cuộc sống quá đầy đủ như huynh mà cũng thấy buồn ư?
- Chuyện vui buồn, hờn giận là chuyện thường tình của mỗi người, ai cũng
có, rất bình đẳng không phân chia giai cấp. Người giàu đương nhiên cũng
có sự bực mình của họ chứ? Tôi cũng vậy!
Tử Vy gật đầu, rồi quay sang nhìn cảnh trước mặt yên lặng. Nhĩ Khang tò
mò:
- Cô cũng có tâm sự không vui ư?
Tử Vy cười:
- Từ cái hôm gặp huynh đến nay, tôi đây đầu ắp tâm sự!
Nhĩ Khang gật đầu:
- Vâng, đúng ra lúc đầu cô chỉ có một sự bức xúc là làm thế nào để vào
hoàng cung gặp cha, bây giờ lại đa đoan chuyện của tôi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.