HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 187

lòng đâm lo, vội bước thẳng đến phòng ngủ của Tiểu Yến Tử, vừa đi vừa
nói:
- Ðể ta vào đây xem sao!
Minh Nguyệt, Thể Hà ở trong phòng, nãy giờ đã nghe tiếng ồn ào bên
ngoài, biết là chuyện không hay đã đến, hồn phi phách tán, bây giờ lại nghe
vua đi vào nữa thì càng rụng rời hơn. Minh Nguyệt vội chụp lấy chăn chùm
kín lên đầu, run lập cập không thành tiếng.
Thể Hà đứng ngoài thì cũng không hơn gì, vừa thấy vua bước vào, đã sụp
xuống:
- Hoàng thượng... kiết tường... Nương nương... kiết tường.
Lệnh phi kinh ngạc, nỗi lo càng dâng cao:
- Sao vậy? Tại sao tất cả đều mặt mày tái mét thế nầy? Có phải vì cát cát
bệnh trở nặng lắm không? Sao chẳng nghe bẩm báo gì cả?
Vua Càn Long nghe vậy càng âu lo, người bước tới bên giường vén màn
lên. Chỉ thấy người nằm trong chăn kín mít, mà chiếc chăn lại run lên dữ
dội, giật mình hỏi:
- Tiểu Yến Tử, con thấy thế nào? Không được khỏe sao chẳng co người
mời thái y đến? Lạnh lắm ư? Sao run vậy? Thôi để trẫm xem xem thế nào
nào...
Thể Hà thấy vậy tái mặt, vội chạy tới đứng trước giường, vừa đặt tay lên
chăn giữ kín vừa hổn hển nói:
- Dạ bẩm... Cát cát nói là không cho phép ai mở chăn ra cả.
Vua Càn Long càng kinh ngạc:
- Không cho mở chăn ư? Cái bệnh ngang bướng lại tái phát rồi. Ðâu thể
như vậy được?
Ông vỗ vỗ lên chăn, rồi nói:
- Tại sao con lại cuộn người trong chăn? Có phải là ai lại chọc giận con nữa
không? Ta biết mỗi lần có chuyện gì không vui là con lại hành động như
thế, nào mở chăn ta cho ta xem nào!
Minh Nguyệt nằm trong chăn giả giọng của Tiểu Yến Tử:
- Không... không... con không ra đâu!
Vua bắt đầu giận, lớn tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.