HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 25

Tử Vy tò mò:
- Ở viện người nghèo các ngươi có bao nhiêu người?
- Nhiều lắm, họ vừa bệnh, vừa đói. Bệnh không có tiền chạy thuốc, tội lắm!
Mới tháng trước đây. Thím Quý cũng bị vậy mà đi đong rồi!
- Ồ!
- Thôi đừng nói những chuyện đó nữa, có nói ngươi cũng không hình dung
ra được đâu!
- Được chứ! Được chứ! Tôi biết hết mà!
- Biết cái khỉ gì? Cô có cha có mẹ, ăn mặc đầy đủ lại có cả a hoàn phục vụ,
thì làm sao biết thế nào là khổ? Là đói? Hở tiểu thư?
Tử Vy thở ra:
- Tôi tuy không đến độ đói khát nghèo khổ, nhưng sau khi mẹ chết rồi, tôi
phải tha phương lưu lạc đến Bắc Kinh tìm cha. Cha thì chưa tìm thấy
nhưng cứ đụng hết việc này đến việc khác, toàn chuyện bực mình, nhiều
lúc chán nản cùng cực, tôi cũng thấm thía thế nào là khổ chứ!
Tiểu Yến Tử ngạc nhiên:
- Thế ư? Vậy mà ta cứ tưởng mà mi lén nhà dẫn a đầu lên Bắc Kinh chơi,
chơi đã rồi quay về nhà chứ?
Tử Vy cười đau khổ:
- Tôi không còn nhà cửa từ lâu rồi, quê đâu mà về?
Tiểu Yến Tử nghi ngờ hết nhìn Tử Vy đến Kim Tỏa làm Kim Tỏa phải
phân trần:
- Tiểu thư của chúng tôi đến Bắc Kinh là để tìm người thân, trước khi rời
Tế Nam, đã bán hết nhà cửa ruộng đất, lấy tiền làm lộ phí, thì còn đâu mà
quay về. Vậy mà đến đây cả nửa năm trời, chẳng tìm được gì cả. Bây giờ
tiền bạc đã cạn, nếu sắp tới mà vẫn không tìm được cha, thì không biết sẽ
sống thế nào đây.
Tiểu Yến Tử có vẻ xúc động:
- Thì ra ngươi cũng không có mẹ, lại chưa tìm được cha. Thế này thì cũng
không hơn gì, nhưng ta thì... Đến mặt mày cha mẹ ra làm sao còn không
biết. Ta sống đời trôi dạt ngay từ nhỏ...
Tử Vy và Tiểu Yến Tử lại nhìn nhau một cách đồng cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.