HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 272

- Vâng, Hoàng thượng.
- Hãy cho ta biết mẹ ngươi ở đâu? Tại sao lại để ngươi phải vào làm cung
nữ thế này?
Tử Vy suy nghĩ, đáp:
- Bẩm Hoàng thượng, mẹ con đã qua đời rồi.
- Thế à? Còn bài hát đó? Của ai?
- Dạ lời bài hát cũng do mẹ con đích thân viết.
Vua Càn Long cảm khái:
- Như vậy thì mẹ ngươi phải là người đàn bà giỏi thơ văn. Có điều lời của
bài hát lại buồn quá!
Tử Vy thấy vua biểu lộ tình cảm, rồi lại ân cần hỏi han mình như vậy, lòng
đã tràn ngập hạnh phúc. Và không ngăn được xúc cảm, nói tiếp.
- Vâng, mẹ con vì quá nhớ cha con, nên mới viết những lời như vậy.
Vua Càn Long giật mình:
- À! Thế cha con đâu?
Tiểu Yến Tử đứng gần đấy nghe vậy giật mình. Nhưng cũng thầm trách.
Trời ơi con đứng trước mặt cha mà cha không biết ư? Trong khi Tử Vy đưa
mắt nhìn Tiểu Yến Tử, nhìn Kim Tỏa rồi nhìn vua Càn Long, lời tắc nghẹn.
- Cha con... cha con thì trước đó lâu lắm, đã vì tương lai, rời bỏ mẹ con. Và
đi rồi, không còn một tin tức nào cả.
Vua Càn Long ngẩn ra nhìn Tử Vy. Lòng đầy thương xót.
- Thì ra, con là đứa con gái có một cuộc đời bất hạnh. Nếu cha con mà biết
được mẹ con đã đợi người như vậy thì hạnh phúc vô cùng. Cha con quả là
người có phúc. Thế rồi sau đó, người có quay lại tìm không?
Tử Vy nhìn xuống:
- Dạ không. Mãi đến lúc mẹ con qua đời, người cũng không thấy mặt cha.
Vua Càn Long thở dài, rồi nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc thật! Người xưa đã từng nói “Nhìn cây liễu rũ xa xa,
tiếc thay đã để chàng mê công hầu. " Những đôi vợ chồng trẻ, thường vì
tương lai phải xa nhau. Nếu biết coi trọng lời biệt ly, thì đâu phải mỏi mòn
chờ đợi cả đời.
Tử Vy nhìn vua, lòng trăm mối:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.