HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 271

Vua buột miệng khen và chăm chú nhìn ngắm Tử Vy. Đứa con gái môi đỏ,
mắt trong, đa tài, đẹp toàn diện.
Tử Vy vừa rót trà cho vua, vừa nói:
- Đây là trà Bích Lôi Xuân, danh trà của xứ Tây Hồ. Nghe nói ngày xưa lúc
Hoàng thượng đi tuần ở phương Nam, rất thích uống món trà này, nên khi
vào Thấu Phương Trai nô tỳ thấy có nên giữ lại. Hoàng thượng hãy uống
thử xem, nô tỳ đã tuyển trà kỹ càng chỉ nhặt lấy những chiếc lá trà non thôi,
nên rất thơm.
Vua nghe nói bất ngờ. Nâng chén trà lên, hớp một hớp, tấm tắc khen.
- Trà ngon lắm.
Vua đặt chén trà nước xanh xuống, hỏi Tử Vy:
- Cái bài hát ban nãy, ngươi có thể hát lại một lần nữa cho trẫm thưởng thức
không?
- Dạ tuân chỉ.
Tử Vy đáp, khom người chào vua, rồi bước tới bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống,
dạo đầu một khúc, bắt đầu đàn và hát.
Vua Càn Long chăm chú lắng nghe. Tiếng nhạc lời ca trong đêm vắng đều
trữ tình. Vua có cảm giác đã nghe ở đâu đó lâu lắm rồi nó rất quen thuộc.
Bản nhạc đã dứt mà vua còn không hay.
Tử Vy đứng dậy cúi đầu:
- Nô tỳ xin dừng ở đây.
Vua mới giật mình, hỏi:
- Ai dạy ngươi đàn? Ai dạy ngươi hát vậy?
Tử Vy nói:
- Dạ thưa mẹ con!
Nhưng rồi sực nhớ thân phận mình, vội cải chính.
- Dạ... mẹ của nô tỳ đã dạy nô tỳ ạ.
Vua Càn Long gật gù:
- Thảo nào mà Tiểu Yến Tử chẳng con thế này con thế kia rồi Tử Vy thế
này, Tử Vy thế nọ. Bây giời ở đây chẳng có ai, ta muốn hỏi và ngươi cứ nói
thật, nói thẳng, chẳng cần phải giữ kẽ lễ nghi gì cả!
Tử Vy nghe vậy rất mừng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.