HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 285

Nhĩ Khang nghe nói, giật mình:
- Trời ơi sao lại chỉ vì một sự hả dạ nhất thời mà làm hại việc lớn vậy?
Tiểu Yến Tử tròn mắt:
- Cái gì nhất thời mà cái gì việc lớn? Tôi chẳng hiểu gì cả.
Trong khi Vĩnh Kỳ nói:
- Lúc đó chẳng làm sao nhịn được. Mà tôi cũng tán đồng cái cách làm việc
của Tiểu Yến Tử. Phải dằn mặt để Dung ma ma biết là đâu phải dễ ăn hiếp.
Có mặt cát cát và cả một hoàng tử mà mụ còn chưa nể, còn kênh kiệu, thấy
ghét.
Nhĩ Khang lắc đầu nhìn Tử Vy:
- Nhưng mà các người quậy tung lên như vậy, rồi lát nữa Hoàng hậu sẽ kéo
đến đây. Lúc đó, ta làm sao nói chuyện, hay vui vẻ được?
Tiểu Yến Tử nghe vậy, đẩy Tử Vy đến trước mặt Nhĩ Khang:
- Thôi thì, các người có chuyện gì muốn nói cứ nói nhanh đi. Bọn này kéo
hết ra ngoài cửa canh cho hai người tâm sự. Bao giờ nghe tôi ho một tiếng
là biết họ đang đến đấy nhé.
Rồi quay qua Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái, Yến Tử nói:
- Nào, bọn mình ra ngoài để họ nói chuyện riêng đi.
Tử Vy nghe vậy đỏ mặt:
- Mọi người ngồi đây nói chuyện cho vui, đừng đi đâu cả.
Tiểu Yến Tử trêu:
- Nếu vậy rồi những lời thì thầm cô làm sao có thể phát biểu tự nhiên trước
mọi người.
Tử Vy đỏ mặt thêm:
- Muội... muội làm gì có chuyện gì thì thầm?
Tiểu Yến Tử quay qua Nhĩ Khang:
- Vậy thì Nhĩ Khang làm sao thì thầm với muội được?
- Làm gì có!
Tiểu Yến Tử nhìn Tử Vy rồi Nhĩ Khang hỏi:
- Chắc không? Nếu vậy tôi ở lại đây, lúc đó đừng có hối hận nhé?
Nhĩ Khang nghe vậy chỉ còn nước bước tới rạp người bái Tiểu Yến Tử. Nhĩ
Thái thấy vậy cười to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.