HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 286

- Thôi Tiểu Yến Tử, đừng có làm mất thì giờ của người ta mà, chúng ta đi
ra ngoài thôi!
Tiểu Yến Tử cười to theo, rồi cùng Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ cón lại hai người Tử Vy và Nhĩ Khang. Nhĩ Khang xúc
động nắm tay Tử Vy, hỏi:
- Nghe nói Hoàng thượng đã đánh cờ với muội suốt cả đêm, đúng không.
Tử Vy vui vẻ gật đầu, Nhĩ Khang cười nói:
- Muội chưa hề cho huynh biết là muội cũng biết đánh cờ. Vậy là có nhiều
chuyện thuộc về muội huynh còn chưa biết. Muội giống như một đại dương
sâu thẳm vậy.
Tử Vy nghe nhắc đến vua Càn Long, chợt vui mừng nói:
- Bây giờ thì muội mới biết tại sao mẹ muội chịu lãng phí cả một cuộc đời
để chờ cha, và lúc sắp chết lại trối trăn bắt phải đi tìm tìm cha cho được.
Cha muội rõ là một người học rộng, có sự hiểu biết thông thái, muội rất
khâm phục ông ấy. Vì vậy mỗi lần nghĩ đến cha là lòng muội ngập đầy
hạnh phúc. Lần thứ ba khi người hỏi đến mẹ, muội đã run rẩy không nói
được thành lời. Nếu không vì sự an nguy của Tiểu Yến Tử, có lẽ muội đã
khai toạc ra cả.
Nhĩ Khang chăm chú nghe Tử Vy nói, vừa vui vừa lo.
- Huynh đã biết ngay từ đầu. Cái hào quang của muội dù núp dưới dạng
nào cũng đều tỏa sáng. Nhưng huynh thật bất ngờ. Không liệu được sự việc
lại tiến triển nhanh đến vậy. Lúc muội vào cung. Huynh vừa mừng, vừa lo.
Mừng là vì biết muội là người dễ phục nhân tâm, nhưng lo là vì ở trong
cung, sự hiểm nguy luôn rình rập. Sợ là một ngày nào đó, Hoàng thượng
yêu quý muội quá sẽ trở thành bất lợi cho muội. Vì vậy, Tử Vy, muội phải
cẩn thận.
- Muội biết, lúc nào muội cũng hết sức cẩn thận, muội luôn cẩn thận để bảo
vệ cả muội và Tiểu Yến Tử nữa.
Nhĩ Khang nghe nói rất yên tâm, quay sang chuyện khác:
- Thế trong đấy muội có nhớ huynh không?
Tử Vy lắc đầu, e thẹn:
- Không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.