HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 287

Nhĩ Khang lại hỏi:
- Thế có lời thì thầm gì muốn nói cho huynh biết không?
Tử Vy cúi đầu nói:
- Có một câu.
- Nói đi!
Tử Vy nói như thở vào tai Khang:
- Đó là nói không nhớ là giả đấy!
Nhĩ Khang xúc động ghì Tử Vy vào lòng. Hai người cứ thế bịn rịn bên
nhau. Một lúc Tử Vy nói.
- Có một việc cứ vấn vương trong lòng, muốn nhờ huynh gỡ hộ cho.
- Việc gì đấy?
- Có lẽ lâu lắm muội chẳng thể nào gặp được huynh muội Liễu Thanh, Liễu
Hồng. Hôm trước nhờ hai huynh muội họ giấu giùm bọn muội ở ngôi nhà
tranh kia. Rồi bị các huynh tìm thấy đưa thẳng vào đây, muội đã mất liên
lạc với họ. Từ đó không nói được một lời chia tay nào cả. Điều đó làm
muội hết sức bứt rứt. Vì vậy muốn nhờ huynh nên đến gặp họ, cho biết
muội vẫn bình an và hãy ghé qua Đại Tạp Viện thăm những người ở đấy.
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy xúc động, hứa:
- Vâng, huynh biết.
Giữ đúng lời hứa, ngày hôm sau, Nhĩ Khang mang một số tiền lớn đến Đại
Tạp Viện, trao cho Liễu Thanh nói.
- Số tiền này là của Tiểu Yến Tử và Tử Vy nhờ tôi mang đến đưa cho
huynh. Trong đó tất cả có năm mươi lạng bạc, số tiền này bọn họ muốn nhờ
huynh tìm giùm một chỗ nào rộng rãi một chút, để cho tất cả người nghèo ở
đây có được một nơi ở thoải mái, sạch sẽ.
Liễu Thanh không hiểu ý, trừng mắt:
- Có nghĩa là huynh muốn mọi người trong Đại Tạp Viện này phải sơ tán đi
nơi khác đúng không?
Nhĩ Khang nói:
- Không phải như vậy mà chỉ là muốn người già có một nơi an dưỡng tử tế,
trẻ con thì có một sân chơi rộng rãi. Nếu không tìm được nơi thích hợp, thì
với số tiền này đử để mua đất, cất nhà. Nhưng cái nơi mới đến cần phải xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.