HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 293

là ta muốn ngất xỉu luôn.
Rồi vua Càn Long lấy một quyển tập đưa cho Tiểu Yến Tử.
- Đây là bài thơ con làm phải không?
Tiểu Yến Tử cần lên xem, đáp:
- Dạ.
- Vậy con đọc cho trẫm nghe xem nào?
- Con thấy tốt hơn là không nên đọc ra.
- Ta đã bảo con đọc thì cứ đọc, sao lại không nên đọc?
Tiểu Yến Tử bất đắc dĩ cầm lên, đọc:
Bước vào một căn phòng
Bốn bên đều là vách
Nhìn lên thấy con chuột
Ngó xuống thấy gián bò
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái nhìn nhau, không nhịn được cười. Thầy Kỷ Hiểu Phong
thì lúng túng vì thành quả dạy dỗ của mình. Vua Càn Long hỏi:
- Con làm thơ gì mà kỳ vậy?
Tiểu Yến Tử đáp tỉnh bơ:
- Con làm thơ tả thực cơ mà! Hiện tại con sống trong hoàng cung, đương
nhiên là cái gì cũng tốt, nhưng trước khi vào đây con đã ở trong cái phòng
có hoàn cảnh như vậy. Vì vậy cái ông Lý Bạch gì đó viết được là: “Nhìn
lên thấy trăng sáng, cúi xuống nhớ quê hương". Điều đó là vì có thể nhà
ông ta có cái cửa sổ to, ông ta lại nằm ngủ bên cửa sổ nên mới trông thấy
trăng sáng. Còn cái phòng mà con đã ở, cửa sổ nhỏ xíu, nên nhìn lên chỉ
thấy chuột chạy trên kèo nhà kêu chít chít. Còn chuyện những con gián ư?
Cũng là "tả thực" thôi.
Vua Càn Long trợn mắt:
- Con còn dám cho đó là "tả thực" ư?
Tiểu Yến Tử thấy vua không hài lòng, vội nói:
- Nếu Hoàng A Ma không muốn thì lần sau không viết "tả thực" nữa là
xong.
Vua Càn Long lại lấy một bài thơ khác ra, hỏi:
- Bài thơ này cũng là của con viết hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.