HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 294

Tiểu Yến Tử cầm lên xem, rồi gật đầu.
- Có thể đọc cho trẫm nghe được không?
- Không đọc không được sao?
- Không được.
Vua nói, Tiểu Yến Tử đành phải đọc.
Trước cửa một con chó
Đang gặm một cục xương
Đâu lại một con khác
Thế là đánh vỡ đầu
Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái lại cố nén cười, đau bụng không chịu nổi. Ông Kỷ
Hiểu Phong cũng không nhịn được. Trong khi vua Càn Long trừng mắt:
- Thơ vậy mà cũng là thơ ư? Thế mà dám nộp bài?
Tiểu Yến Tử gãi đầu nói:
- Con biết làm sao bây giờ? Sư bá nói: “Cát cát muốn viết về một đề tài nào
cũng được. Đánh lộn hay chó giành xương cũng tốt, miễn sao có một bài
thơ nộp cho tôi là được". Vì vậy con nghĩ tới nghĩ lui sau cùng thấy "tả
thực" đi. Vì quỷ đánh nhau con chưa thấy, chứ chó cắn lộn thì con gặp hoài.
Thế là con viết bài thơ này, có điều bài thơ hơi thiếu vì con chưa lột tả được
hết đề tài...
Tiểu Yến Tử nói tới đó quay sang thầy Kỷ Hiểu Phong cầu cứu. Kỷ Hiểu
Phong vội chen vào:
- Bẩm Hoàng thượng, cát cát như vậy là đã tiến bộ nhiều rồi đấy. Bây giờ
cát cát đã chịu học. Đôi khi có sử dụng một vài từ không nhã thì từ từ uốn
nắn. Như vậy rồi sẽ tiến hơn.
Vĩnh Kỳ cũng bước tới nói:
- Bẩm Hoàng A Ma. Trước đây Tiểu Yến Tử chỉ biết có mấy chữ lõm bõm.
Bây giờ đã làm được đến hai bài thơ thế này là đã tiến bộ lắm rồi. Không
nên ép cô ấy phải làm việc nhiều hơn, sợ rồi gặp chữ sẽ phát hoảng.
Nhĩ Thái cũng chen vào:
- Con biết thì ngay cả thơ, cát cát cũng đã phân biệt được thế nào là “Ngũ
ngôn" cái nào là “Thất ngôn", vậy là hay lắm rồi. Cát cát học trễ mà tiến bộ
như vậy, là nhờ công thầy và sự cố gắng của bản thân nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.