HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 295

- Hừ!
Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử cơn giận giảm bớt một phần, nhưng vẫn
làm ra vẻ không hài lòng:
- Làm thơ dở như vậy mà còn có người biện hộ bao che giùm thật hết biết.
Rồi ông lấy trên bàn thêm mấy bài thơ nữa đưa cho Tiểu Yến Tử:
- Con đọc thêm mấy bài này cho trẫm nghe coi.
Tiểu Yến Tử thở ra, lấy hơi đọc:
Hôm qua chẳng được bài thơ
Hôm nay làm tiếp lệ rơi hai hàng
Ngày ngay cứ mãi làm thơ
Chắc là có nước theo ông theo bà!
- Bài này cũng gọi là "tả thực" đấy ư?
- Dạ.
- Làm thơ khổ như vậy đó hả con?
- Chắc là như vậy!
- Còn dám chắc là nữa ư?
- Dạ nếu không nói vậy là nói dối, mà như vậy là phạm tội khi quân!
Vua Càn Long nghe vậy vỗ bàn, cầm một bài thơ khác lên hỏi:
- Thế còn bài này? Bài này không phải là "phạm tội khi quân" ư? Ai viết
cho con đấy? Hãy thành thật nói ngay. Bài thơ này tuy có sử dụng ngôn
ngữ của con. Nhưng rõ ràng là cách sử dụng từ không phải do con làm ra.
Bài này do Vĩnh Kỳ hay Nhĩ Thái viết đây?
Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái xem đều lắc đầu.
Tiểu Yến Tử thấy khó mà giấu được, đành nói:
- Hoàng A Ma thông cảm cho chứ chuyện làm thơ nào có phải dễ dàng gì.
Cứ "bằng bằng trắc trắc" rồi "âm vần" lộn xộn. Con chẳng làm sao nhớ
được.
- Con đừng có dông dài định đánh lạc hướng. Ta hỏi con, bài thơ này là của
ai làm. Ta muốn tra cho ra lẽ!
Tiểu Yến Tử nghe vậy sợ hãi:
- Hoàng A Ma muốn phạt thì phạt một mình con thôi, đừng có phạt cô ấy...
Rồi sự nhớ ra điều gì. Tiểu Yến Tử tươi tỉnh hẳn lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.