HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 31

Tiểu Yến Tử cầm quạt lên tẩn mẩn nhìn. Nhưng vì không biết chữ nên nào
hiểu gì cả. Chỉ biết lắc đầu nói:
- Chịu thua! Với bức tranh này tôi còn có thể biết được vẽ cánh hoa sen
này. Còn chữ viết ư? Bó tay!
Tử Vy sợ Yến Tử ngượng nên nói:
- Biết hay không biết không thành vấn đề. Tỉ chỉ cần hiểu là cây quạt và
bức tranh này là di vật của cha muội để lại. Tranh và thơ trên quạt là nét bút
của cha vẽ tặng mẹ, ám chỉ tên mẹ. Vì mẹ muội tên là Hạ Vũ Hà tức là
cánh hoa sen trong mưa.
Tử Vy nói rồi chỉ hàng chữ dưới góc bức tranh đọc tiếp
- “Tân Dậu niên Thu, bên bờ hồ Đại Minh, vẽ trong lúc mưa gió mịt mù"
Phía dưới lại có hàng chữ “Bảo Lịch vẽ - Tháng mười năm Tân Dậu”, rồi
một dấu ấn to với bốn chữ Trường Xuân cư sĩ
Tiểu Yến Tử ngồi chăm chú lắng nghe, chăm chú nhìn nhưng nhìn mãi mà
vẫn không hiểu gì, cô nàng không chịu kém, nên cố lẩm bẩm cho thuộc
điều Vy nói:
- Thì ra đây là bút tích của cha muội, ông ấy tên là Bảo Lịch ư?
- Suỵt! Nói nhỏ một chút!
Tiểu Yến Tử ngạc nhiên:
- Làm gì ra vẻ bí mật vậy? Muội với cha muội chỉ thất lac nhau thôi chứ
đâu có gì? Mà thất lạc bao lâu rồi?
- Muội chưa hề nhìn thấy mặt cha, mà muội nghĩ cha muội cũng không biết
là trên cõi đời này có một đứa con như muội nữa.
- Sao lạ vậy? Chẳng lẽ ba và mẹ muội vừa cưới nhau đã xa nhau?
- Cha và mẹ muội cũng chưa cưới nhau!
- Ồ!... Vậy thì... Vậy thì... Không lẽ cha và mẹ muội... lén lút ăn ở với
nhau?
- Cũng không hẳn như vậy. Lúc bấy giờ ông và bà ngoại muội đều biết rõ
chuyện đó. Muội nghĩ họ cũng ngầm chấp nhận. Điều đó quả là hi hữu, vì
ngoại muội lúc đó là một tú tài ở Tế Nam. Nghe nói lần ấy, để tránh mưa,
cha muội mới vào nhà, lúc đầu chỉ định ở một chút, nhưng rồi gặp mẹ
muội, thế là một chút đó biến thành mấy tháng trời. Sau đó cha muội quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.