HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 387

- Hừ bây giờ nói thì nghe hay lắm. Nhưng tại sao trước đây đụng tí là giở
"uy quyền" ra?
Vĩnh Kỳ bước tới dìu Tiểu Yến Tử ngồi xuống cỏ, sau đó xé vạt áo mình
ra, cột vết thương cho người mình yêu.
- Tạm thời để huynh băng lại, cầm máu, sau đó khi về nói là trong lúc tập
cưỡi ngựa, sơ ý té, và để bị thương, biết chưa?
- Không!
Vĩnh Kỳ bứt rứt nhìn Yến Tử, rồi thở ra, tiếp tục công việc sơ cứu, nói:
- Cho huynh xin lỗi nào. Tất cả tại huynh cả. Chẳng qua vì từ nào đến giờ
huynh không hề biết tình yêu lứa đôi là gì. Huynh như kẻ lần đầu tiên ra
biển thấy sóng to không biết xử lý ra sao. Những chuyện này với huynh đều
mới mẻ, nên huynh như một thằng điên. À... Huynh hiểu rồi. Muội đã ghen,
điều đó chứng tỏ là muội cũng yêu huynh. Điều này đúng ra huynh phải vui
mới phải, tại sao lại gây sự với muội? Đúng rồi... Vì huynh đã quen thói kẻ
cả, nên đụng chút là "ra lệnh" là áp đặt, thôi được rồi, từ đây huynh sẽ
không hành động như vậy đâu. Huynh đã biết lỗi. Muội yêu huynh mà
huynh lại không biết!
Tiểu Yến Tử thấy Vĩnh Kỳ xuống nước, lòng đã hả giận phần nào, không
ngờ câu cuối cùng của anh chàng lại làm nàng nổi cáu.
- Cái gì mà yêu huynh? Ai thèm yêu huynh chứ?
- À... À đúng rồi, chưa, chưa nhưng rồi sẽ... Nào bây giờ mình quay về vậy!
Vĩnh Kỳ thấy Yến Tử giận, vội vã đính chính và dịu giọng:
- Thôi, bây giờ muội thử cử động chân cho huynh xem, huynh thấy cũng
nặng lắm đấy.
Tiểu Yến Tử nghe theo, cử động chân. Cơn đau muốn xé tim, nhưng vẫn
bướng bỉnh nói:
- Không có gì cả!
Vĩnh Kỳ gật đầu:
- Vâng không có gì cả, nhưng trái tim huynh muốn rớt ra ngoài.
Yến Tử trợn mắt:
- Chân tôi đau làm sao tim huynh rớt ra ngoài được? Đừng có đóng tuồng,
tôi bực lắm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.