HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 385

- Đừng kéo dây cương nữa, mà hãy ôm chặt cổ ngựa. Ôm thật chặt!
Tiểu Yến Tử bướng bỉnh, không nghe, chẳng những thế còn cố ghịt lấy dây
cương làm con ngựa lồng lên, suýt đẩy Yến Tử văng xuống đất. Vĩnh Kỳ
hét:
- Coi chừng!
Nhưng Yến Tử cứ ngoan cố:
- Huynh theo tôi làm gì! Mặc tôi, huynh hãy lo phận huynh đi. Tôi gặp
nguy hiểm gì cũng mặc! Không cần huynh, về đi!
Ngựa cứ phi nước đại, Tiểu Yến Tử lắc lư như sắp rơi làm tim Vĩnh Kỳ
muốn ngưng đập. Vĩnh Kỳ hét:
- Cố giữ chặt dây, nhưng đầu phải cúi xuống một chút, chân phải đút vào rọ
giữ chứ? Ngồi thế này thật là nguy hiểm!
- Tôi đã biểu huynh để mặc tôi mà, sao cứ lên mặt dạy khôn hoài vậy?
Tiểu Yến Tử nói, và cố tình giật mạnh dây cương, chẳng ngờ con ngựa bị
giật mạnh quá, đã chồm cao lên làm Tiểu Yến Tử suýt té lần nữa. Vĩnh Kỳ
không dằn được hét:
- Trời ơi! Sao ngu vậy, buông lỏng dây cương tí, hai chân đừng thúc vào
bụng ngựa nữa.
- Mặc tôi! Mặc tôi!
Tiểu Yến Tử nói và kẹp chặt hai đầu gối vào bụng ngựa. Thế là như mũi
tên, con ngựa phóng nhanh tới trước. Và Tiểu Yến Tử không kềm được
nữa, rơi nhanh xuống ngựa. Trong lúc tình hình vô cùng khẩn cấp, Vĩnh Kỳ
như đã tiên liệu trước nên đã phi người theo, vươn tay định chụp lấy thân
hình của Yến Tử. Có điều hơi chậm, nên Tiểu Yến Tử đã rơi xuống sườn
dốc và nhanh chóng tuột xuống. Vĩnh Kỳ phóng theo, thế là hai người lăn
cả xuống vực.
May mà vực thấp, Tiểu Yến Tử hổn hển quay qua thấy Vĩnh Kỳ ôm chặt
lấy mình, càng nổi giận, vùng ra:
- Huynh làm gì vậy? Tại sao lại ôm lấy tôi? Tránh ra! Tránh ra!
Rồi Tiểu Yến Tử định đứng dậy, nhưng lại thấy chân đau nhói:
- Ối! Ui da!
Thì ra lúc lăn xuống vực, chân Tiểu Yến Tử đã bị thương. Vĩnh Kỳ thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.