HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 384

QUỲNH DAO

Hoàn Châu Cát Cát

Phần III: Sau mưa trời lại sáng

Chương 27

Ba ngày trôi qua. Ba ngày Tiểu Yến Tử bực dọc.
Tối hôm ấy đoàn người dừng chân trước khách điếm. Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến
Tử đã không nói với nhau ba ngày qua. Hôm nay Vĩnh Kỳ như hối hận về
những điều mình lỡ nói, nên thừa dịp vua xuống xe, đi vào quán trọ, đã đến
bên Tiểu Yến Tử làm lành:
- Yến Tử, thôi hòa nhé? Tôi là người mắc bệnh "phản ứng" mãn tính, thầy
thuốc bảo bệnh này bất trị. Nhưng bây giờ thì bệnh đã "nguội" rồi và mong
rằng hẳn muội cũng không còn giận nữa? À mà này, còn một điều nữa. Cái
cô gái Thể Liên đấy mà. Cô ấy muốn gặp cô để giã từ. Vì hôm nay cô ta sẽ
lên đường đi Bắv Kinh. Cô ấy đứng đằng kia kìa...
Vĩnh Kỳ chưa dứt lời thì Tiểu Yến Tử đã phóng lên lưng một con ngựa
trống, thúc ngựa tiến về phía ngoại thành. Tử Vy thấy vậy, sợ hãi kêu lên:
- Tiểu Yến Tử! Làm gì vậy? Không biết cưỡi ngựa mà dám cưỡi nhanh vậy
ư? Quay lại! Quay lại ngay!
Nhĩ Khang nghe vậy đẩy mạnh vào vai Vĩnh Kỳ một cái, Vĩnh Kỳ hiểu ý
cũng vọt lên lưng ngựa, đuổi theo.
Tiểu Yến Tử thúc ngựa chạy về phía trước. Vĩnh Kỳ phóng ngựa theo sau.
Hai người đuổi nhau trên đồng cỏ mênh mông. Vĩnh Kỳ phía sau, vừa chạy
vừa lớn tiếng:
- Tiểu Yến Tử! Đừng như vậy mà! Không biết cưỡi mà phi nhanh như vậy
nguy hiểm lắm. Có tức, có giận thì cứ hét lên. Chửi toáng lên. Chửi toáng
lên là xong ngay. Tại sao phải làm khổ mình, đem sinh mệnh ra đùa?
Không được đâu! Hãy dừng lại đi!
Tiểu Yến Tứ lúc phóng lên lưng ngựa, cũng đâu có ngờ là cưỡi ngựa lại
khó như thế. Ngựa phi càng lúc càng nhanh ngồi trên lưng ngựa giống như
ngồi trên thuyền sóng lớn. Như sẵn sàng rớt xuống bất cứ lúc nào, muốn
kềm lại đâu dễ, dây cương cứ tuột khỏi tay. Bây giờ Yến Tử ngồi trên lưng
ngựa, mà mặt cắt không còn giọt máu. Vĩnh Kỳ phía sau thấy vậy, nói to:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.