HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 382

- Thế Yến Tử đứng đây làm gì?
- Thì ngắm cảnh chứ làm gì?
Vĩnh Kỳ lúng túng, nhưng rồi lại nói:
- Cô không vào trong chăm sóc cho lão gia, người sẽ cho người đi tìm cho
xem!
Lời của Vĩnh Kỳ càng khiến Tiểu Yến Tử bực.
- Chẳng phải là huynh mới mua được một con A đầu ư? Sao chẳng bảo nó
vào hầu cho lão gia mà cứ bắt tôi hầu? Huynh cũng đâu có bỏ tiền ra mua
tôi đâu, mà lên giọng sai tôi thế này thế nọ chứ?
Vĩnh Kỳ thì đã quen thói kẻ cả từ trước đến giờ, nên cũng chẳng chịu thua,
lớn tiếng:
- Hôm nay cô làm gì kỳ lạ vậy? Chuyện cô bé Thể Liên là do cô gây nên,
cô thích làm anh hùng, nhảy vào can thiệp chuyện người khác, rồi đánh lộn,
rồi bày chuyện giúp người chôn cha. Mọi thứ do cô cả, thế mà còn giận hờn
gì? Còn chuyện cưỡi ngựa chung thì tôi thấy cô ta cứ lẽo đẽo theo sau, mà
chân rướm máu không lẽ không thông cảm. Cô tưởng chỉ có cô là có lòng
hào hiệp thôi à?
Tiểu Yến Tử bị chất vấn, đỏ mặt:
- Có nghĩa là huynh nói tôi nhỏ mọn hẹp hòi ư? Từ nào đến giờ có lúc nào
tôi vỗ ngực xưng mình là người hào hiệp bao giờ? Còn huynh? Chuyện
huynh thấy người ta bị rách giày chảy máu, huynh quan tâm chăm sóc, thì
cứ ở đấy chăm sóc người ta đi, ra đây lằng nhằng mà làm gì chứ?
Vĩnh Kỳ trợn mắt:
- Như vậy có nghĩa là cô ghen ư?
Tự ái Tiểu Yến Tử bị va chạm, bèn lớn tiếng:
- Huynh đừng có nằm mơ, làm gì có chuyện ấy? Bộ huynh tưởng huynh là
“Cậu ấm" rồi ai cũng phải chiêm ngưỡng yêu huynh cả ư? Nếu vậy thì
huynh lầm! Cho huynh biết, huynh chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả.
Lời Tiểu Yến Tử làm Vĩnh Kỳ đỏ mặt, chàng lùi hẳn về phía sau:
- Cô đúng là con người ngang bướng, chẳng biết phải trái gì cả. Tôi thật lấy
làm tiếc là đã lầm cô!
Câu nói của Vĩnh Kỳ càng xúc phạm tự trọng của Tiểu Yến Tử hơn và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.