HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 380

Sau khi chôn cất cha Thể Liên xong, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Đoàn người ngựa đi được một khoảng đường dài. Vĩnh Kỳ đột ngột quay
nhìn phía sau, chợt phát hiện vẫn có người lầm lũi theo đoàn. Nhìn kỹ thì ra
lại là Thể Liên, Vĩnh Kỳ không dằn được, dừng ngựa lại hỏi:
- Sao vậy? Sao ngươi lại cứ đi theo bọn ta? Ta đã bảo, xong việc rồi, ngươi
phải lên đường về kinh tìm người thân, đừng có đi với bọn này nữa mà?
Thể Liên ấp úng:
- Nhưng thiếu gia đã mua tôi, thì tôi đã là người của thiếu gia rồi.
Vĩnh Kỳ bực dọc nói.
- Đừng! Đừng có nói như vậy, ta nào có mua ngươi bao giờ? Chẳng qua là
ta muốn giúp đỡ ngươi thôi. Chứ nhà ta đã có cả đám A đầu rồi, đâu cần
nữa? Thôi ngươi hãy quay lại, tìm đường về kinh đi!
Thể Liên cúi đầu chẳng đáp, nhưng khi Vĩnh Kỳ nhìn xuống bấy giờ mới
phát hiện đôi giày của Thể Liên đã rách nát và vì cô ta cố tình chạy cho kịp
xe nên chân của Thể Liên cũng đã rướm máu. Vĩnh Kỳ thấy vậy chỉ biết lắc
đầu, nói:
- Thôi được rồi, tạm thời ngươi hãy trèo lên phía sau đi, đến trạm phía
trước, rồi ta sẽ sắp xếp để ngươi được đến Bắc Kinh cũng được.
Vĩnh Kỳ đưa tay kéo Thể Liên lên, hai người ngồi cùng một ngựa, đuổi
theo đoàn.
Nhĩ Thái thấy Vĩnh Kỳ chở theo cô gái, ngạc nhiên:
- Sao vậy? Sao lại mang theo cô ta nữa chứ?
Vĩnh Kỳ chỉ nói:
- Đến trạm trước mặt sẽ tính sau.
Tiểu Yến Tử ngồi trong xe nhìn ra sau, Vĩnh Kỳ làm gì, Yến Tử đều trông
thấy rõ cả.
Khi đến trạm. Vĩnh Kỳ lúc này mới thấy là, giải thích thế nào với Thể Liên
đều không được. Cô gái cứ khẳng khái một thái độ "chết sống với chủ". Dù
Vĩnh Kỳ có xua đuổi, cô nàng vẫn một mực lắc đầu với nước mắt.
- Thiếu gia đã mua tôi, thì tôi thuộc về thiếu gia, tôi phải theo phục vụ
người. Tôi là người ăn ít, không tốn kém lắm đâu, đừng ngại.
Vĩnh Kỳ cố nhẫn nhục giải thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.