HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 379

- Mọi người hãy đợi một chút. Chúng ta chỉ biết đánh nhau mà chưa nghĩ
đến hậu quả, bỏ quên cô gái thế này, nên chăng?
Và quay qua Thể Liên hỏi:
- Cha cô hiện đặt ở đâu?
Thể Liên bước tới trước mặt Vĩnh Kỳ quỳ xuống lạy, rồi chỉ về phía trước:
- Xác cha tôi hiện đặt trong ngôi miếu rách đằng kia kìa.
Vĩnh Kỳ móc tiền trong túi ra trao cho cô gái:
- Này hãy lấy tiền này mà chôn cha. Còn dư lại thì để làm lộ phí, mà vào
kinh tìm người thân.
Thể Liên nhận tiền, cúi xuống lạy Vĩnh Kỳ, mặt ràn rụa nước mắt:
- Thiếu gia! Thiếu gia ơi! Vậy thì... tôi đã là người của thiếu gia rồi!
Vĩnh Kỳ nghe vậy, khoát tay:
- Không, không phải! Chẳng phải ta dùng tiền đó mua ngươi đâu. Chẳng
qua là ta muốn giúp đỡ ngươi, thôi hãy đi lo chuyện chôn cha ngươi đi!
Cô gái bối rối:
- Nhưng mà... nhưng mà... tôi phải làm sao đây. Bọn họ thật đáng sợ. Họ cứ
đeo đuổi quấy rầy tôi. Tôi chẳng làm sao được cả.
Nhĩ Khang nói:
- Điệu này, tôi nghĩ cô gái hẳn còn gặp rắc rối. Bọn côn đồ kia chẳng dễ
buông tha, sợ là cô gái chưa chôn được cha thì tiền đã bị cướp sạch!
Nhĩ Thái cũng nói:
- Vâng, chúng ta đã trót cứu người, thì phải cứu cho trót. Bằng không e
rằng khi ta bỏ đi, dê lại rơi vào miệng cọp.
Ông Phước Luân bứt rứt:
- Nhưng không lẽ phải lo trọn gói? Còn phải ở lại lo chôn xác cha cô ta nữa
ư?
Tiểu Yến Tử nghe vậy tán đồng ngay:
- Đúng rồi! Đợi chôn xong đi cũng chưa muộn.
Ông Phước Luân lắc đầu. Những thuộc hạ cùng đi cũng có vẻ không hài
lòng. Chỉ có vua Càn Long là cười nói:
- Thế này có lẽ tối nay ta phải tạm nghỉ lại một khách điếm nào gần đây
vậy, đành phải vậy thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.