HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 381

- Tôi đã nói với cô rồi. Chúng tôi đang đi công chuyện đường xa, chứ nào
có về nhà đâu, nên mang cô theo không tiện. Bắt đầu từ bây giờ, cô được tự
do và tự lo cho thân cô đi!
Như vẫn không yên tâm. Vĩnh Kỳ móc tiền trong túi ra:
- Đây này, hãy giữ lấy số tiền này. Lấy mua giày, mua áo quần. Mướn xe
đến Bắc Kinh hoặc về quê gì cũng được!
Tiểu Yến Tử bước tới, giả vờ nói:
- Thiếu gia này, tôi thấy tốt hơn là thiếu gia nên cho cô ấy theo cùng. Ít ra
thì ngồi cùng trên một ngựa, có người nói nói cười cũng giải khuây chán!
Nhĩ Thái nghe Tiểu Yến Tử nói phụ họa thêm:
- Đúng đấy! Suốt đường đi, tôi thấy Thể Liên cô nương đã nói chuyện với
thiếu gia nhà mình rất tâm đắc. Người ta hiện nay cũng đang bơ vơ, thì
thiếu gia có làm tốt cũng nên làm cho trót vậy!
Những điều Tiểu Yến Tử và Nhĩ Thái nói càng khiến Thể Liên xúc động,
nàng quỳ xuống lạy Vĩnh Kỳ nói:
- Xin thiếu gia đừng xua đuổi. Tôi sẽ hết sức cố gắng phục vụ và không để
phiền thiếu gia đâu. Tôi xin hứa!
Vĩnh Kỳ rất bực, nhưng chẳng biết phải xử sự ra sao đành quay qua cầu
cứu Tử Vy:
- Tôi phải để cô ấy cưỡi ngựa chung là bởi vì giày cô Thể Liên bị rách,
không thể đi bộ được, xin Tử Vy hãy giúp tôi tìm cho cô Thể Liên một đôi
giày đi!
Lời của Vĩnh Kỳ tuy nói với Tử Vy, nhưng thật ra là để giải thích Thể Liên
cưỡi ngựa chung với mình cho Tiểu Yến Tử biết. Không ngờ điều đó càng
khiến Tiểu Yến Tử bực tức, cô nàng bỏ đi chỗ khác ngay. Tử Vy thấy vậy,
vội nháy mắt ra hiệu, thế là Vĩnh Kỳ cũng đứng dậy rượt theo.
Tiểu Yến Tử đi một mạch đến bên chiếc cầu nhỏ, cố vờ như không màng
đến chuyện Vĩnh Kỳ, mà chỉ ngắm cảnh.
Vĩnh Kỳ đuổi tới, hỏi:
- Cô đang giận tôi đấy ư?
Tiểu Yến Tử không quay lại, nói:
- Ai nói với huynh là tôi giận huynh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.