HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 54

mà... vậy mà...
Tiểu Yến Tử rụt rè:
- Ông là Hoàng thượng? Thật sự là Hoàng thượng bây giờ đấy ư? Càn Long
Hoàng thượng chứ?
Lệnh Phi đứng gần nhắc nhở:
- Tại sao cứ gọi Hoàng thượng là ông hoài vậy?
Vua Càn Long gạt ngang:
- Đừng để ý cái chuyện xưng hô. Cô ta sống giữa nơi dân dã làm sao biết
được phép tắc triều đình chứ?
Rồi ông quay qua Tiểu Yến Tử:
- Phải, ta chính là Hoàng thượng đây. Cái hôm ở trường săn bắn, con đã
từng nhìn thấy ta rồi mà?
Tiểu Yến Tử rụt rè:
- Vâng, lúc ở trường săn bắn nhiều người quá, con không nhìn rõ ai cả...
Rồi chợt nhiên Tiểu Yến Tử nhớ đến nỗi khát khao của Tử Vy muốn gặp
vua mà không gặp còn nàng thì... Tiểu Yến Tử ngồi bật dây reo lên:
- Trời ơi! Tôi đã gặp được Hoàng thượng rồi!
Vua Càn Long thấy buồn cười vội xoa đầu Tiểu Yến Tử và đẩy cô gái nằm
xuống:
- Đúng rồi! Con đã gặp được Hoàng thượng. Trẫm cũng biết là trên đường
đi con gặp lắm nỗi gian nan.
Thuận tay vua Càn Long sờ lên trán Tiểu Yến Tử:
- Ồ! Thế này là tốt! Hết sốt rồi, con thấy đói không? Trẫm bảo họ chuẩn bị
bữa ăn cho con nhé?
Tiểu Yến Tử lặng lẽ nhìn vua. Sự chăm sóc của vua, những lời thăm hỏi
nhẹ nhàng đó khiến Yến Tử cảm thấy được cái ấm cúng gia đình. Cô nàng
xúc động nói:
- Ngài... Ngài là Hoàng thượng. Vậy mà lại quan tâm đến tôi như vậy làm
tôi có chết cũng thấy vui lòng.
Lời của Tiểu Yến Tử làm cho vua cảm động:
- Con đã được cứu sống thì không thể nào chết được. Từ đây ta sẽ để con
được hạnh phúc, và không cho ai sát hại con nữa đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.