HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 97

- Tội tỳ nữ đáng chết!
Chứ chẳng dám nói lý do tại sao làm Tiểu Yến Tử bực dọc hơn, nàng giậm
chân.
- Tại sao lại nói tội tỳ nữ đáng chết? Tại sao đáng chết. Từ rày về sau ta
cấm các ngươi không được nói những lời đại loại như "nô tài đáng chết! Tỳ
nữ đáng chết gì cả!" Không ai là nô tài tỳ nữ ở đây cả, biết không?
Bốn người cùng quỳ xuống:
- Dạ... nô tài, tỳ nữ biết ạ!
Tiểu Yến Tử bất lực thở dài, không biết làm sao xóa được thói quen đó.
- Này Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, hai ngươi hãy lấy hết những móc câu
trên tấm biển kia xuống cho ta.
- Những cái móc câu bằng đồng ấy hở cát cát?
- Đúng, đúng rồi! Hai cái chưa đủ, lấy thêm mấy cái nữa đi. Còn nữa, các
ngươi hãy đưa cho ta áo các ngươi, mỗi người một bộ, mấy sợi dây thừng,
dây càng to càng tốt nhé! Nhanh lên!
- Cát cát cần ngay bây giờ ư? Để làm gì?
- Kệ ta! Ta đã bảo ngươi nhanh lên mà?
Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử không dám cãi, quỳ xuống:
- Vâng ạ!
Lúc vào canh tư, Tiểu Yến Tử trong bộ quần áo thái giám, với chiếc khăn
bit. mặt màu sậm chỉ để lộ đôi mắt, nhẹ nhàng đi về phía tây của bờ tường
hoàng cung. Đây là nơi vắng nhất trong hoàng cung.
Mấy thị vệ tuần tra đi ngang chẳng chút nghi ngờ. Tiểu Yến Tử đợi thêm
một lúc, thấy chẳng ai qua nữa, mới bước đến sát bức tường nhìn lên, rồi
dượm người định nhảy qua. Nhưng tường cao quá, không làm sao thoát qua
được. Tiểu Yến Tử bực mình lẩm bẩm:
- Mấy hôm rày ăn hoài ăn hoài, hở ra là ăn làm sao không béo chứ? Thế
này thì cái ngón khinh công coi như mất linh rồi. Tường cao quá cũng may
là ta có chuẩn bị trước!
Và lấy trong người ra sợi dây thừng với cái móc câụ Tiểu Yến Tử rướn
người ném dây qua tường, ném mấy lượt, móc mới dính vào tường, Tiểu
Yến Tử đu lên nhưng vừa leo lên được nửa tường, thì đám thị vệ tuần tra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.