Lan Uyên nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, trong lòng lại càng
không dễ chịu: “Văn Thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi nếu xem ta là
bằng hữu thì nói cho ta biết, trong trời đất này có cái gì mà nhị thái tử ta
không thể giúp được ngươi?”
Văn Thư chỉ lắc đầu: “Không có gì, thật sự. Ta muốn ngươi giúp
chuyện gì nhất định sẽ nói với ngươi.”
Lan Uyên biết rõ tính Văn Thư, hắn nếu không muốn nói thì cho dù là
ai cũng không ép được hắn, chỉ có thể chuyển trọng tâm câu chuyện, nghĩ
muốn kể mấy chuyện thú vị để chọc cho hắn vui vẻ.
Nói đến Li Thanh, nói đến buổi đêm kia, có rượu có gió có trăng, rượu
có chút nồng đậm, gió có chút lạnh, trăng có chút đạm, cứ như vậy ôm, cứ
như vậy hôn, cứ như vậy nói ta muốn ngươi, liền cứ như vậy.
Văn Thư vừa nghe vừa gật đầu, trên mặt rốt cục có một nụ cười: “Đã
như thế, thì hảo hảo đối tốt với người ta đi, đừng có bỏ lỡ.”
Lan Uyên phe phẩy phiến tử cười: “Đó là đương nhiên, ta tất nhiên là
đối với hắn tốt nhất.”
Lúc gần đi, Văn Thư hỏi hắn: “Nhị thái tử, ngươi là thật lòng?”
“Ha ha...” Lan Uyên nở nụ cười, quay đầu hỏi Văn Thư: “Ngươi nói
sao?”
Con ngươi Văn Thư liền tối sầm, cúi đầu thở dài: “Thật giống nhau
đều là người vô tình vô nghĩa a...”
Khi Lan Uyên rời khỏi Thiên Sùng cung, thấy một cụm tường vân từ
phía đông bay đến, đứng trên mây là một người hồng y tóc đỏ, không phải
Xích Viêm hoàng tử của Đông Hải long cung thì là ai?