HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 139

Cung Nghị cười cười, vươn tay xoa đầu cậu. Sở Hiểu Phong nháy mắt

biến thành đứa ngốc.

Vệ Đinh cũng muốn học, hai mắt lấp lánh hưng phấn chạy tới chỗ bọn

họ, vừa được mấy bước đã bị Thẩm Huyên kéo lại.

“Em tham gia vào làm gì chứ? Món võ mèo cào đó có gì hay mà

học?”

Giọng nói không chút kiên nhẫn, đầy mùi ghen tuông chua loét. Vệ

Đinh bỗng dưng nhớ tới những lời ban nãy Thẩm Huyên vừa nói, tim chợt
đập liên hồi, bất giác đứng ngây tại chỗ.

Thẩm Huyên nhặt quần áo dưới đất lên nhét vào tay cậu, nói: “Mau

mặc đồ rồi về nhà.”

Vệ Đinh đón lấy mặc luôn vào người, thân thể bám đầy bụi bẩn do

đánh nhau ban nãy quên rửa, quần bơi ướt nhẹp cũng quên thay.

Đúng mười hai giờ trưa, mặt trời chói chang như hòn lửa đỏ, cảm giác

sảng khoái do ngâm nước cũng bị luồng nhiệt cuốn phăng đi. Mọi người ra
khỏi hồ bơi, A Bố nhanh tay vẫy taxi, cả đám ăn ý lập tức chui hết vào
trong xe, đến nói chuyện cũng lười, bỏ Vệ Đinh đi thẳng.

Vệ Đinh đứng ngu người nhìn theo chiếc taxi xa dần, khi quay đầu lại

đã chẳng còn thấy bóng dáng Thẩm Huyên đâu.

Cậu kinh ngạc nhìn khắp bốn phía vẫn chẳng thấy hắn đâu, sờ sờ túi

quần, rỗng tuếch, sớm biết thế thì đã mang tiền theo người rồi.

Lúc này bất chợt nghe tiếng còi ô tô tin tin vang lên, Vệ Đinh quay

người lại, thấy Thẩm Huyên đang nhăn nhó nhấn còi inh ỏi.

“Còn đứng ngây ra đó? Em có thể linh động chút không? Mau lên

xe!”

Lời chưa dứt đã nhanh tay nhấn thêm một tràng còi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.