HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 174

Vệ Đinh ngoan ngoãn há miệng, miếng khoai tây được đút vào

miệng, cậu vừa ăn vừa thấy khó hiểu.

Hôm nay Thẩm Huyên hơi kỳ lạ, con người này bình thường lúc nào

cũng độc mồm độc miệng, bỗng dưng bây giờ lại trở nên quá mức dịu dàng.

Thẩm Huyên đột ngột thay đổi tính cách, khiến cậu có chút không

quen.

"Há miệng ra nữa nào." Khoai lại được đưa tới bên miệng, Vệ Đinh

đưa tay cầm lấy, đột nhiên ý thức được mình vừa làm trái ý hắn, để xem hắn
có nổi giận không?

Hoàn toàn ngoài dự đoán, chẳng hề có tiếng gào thét nổi giận nào,

bên tai chỉ vẳng đến giọng nói dịu dàng như nước: "Tự em cầm ăn đi, anh
bóc vỏ rau câu cho em nhé."

Túi khoai tây được nhét vào tay, Vệ Đinh nhìn Thẩm Huyên cúi đầu

tìm rau câu trong cái túi đầy nhóc, miệng lẩm bẩm: "Ăn vị táo hay vị ô mai
trước đây." Rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Vị cam được không?"

Vệ Đinh toàn thân run rẩy, cảm thấy tình cảnh này thật quá sức quái

dị, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Nhưng muốn trốn cũng không được, Thẩm Huyên ngồi ngay lối ra,

vây cậu phía trong quầy hàng, nếu muốn ra ngoài thì chỉ có nước đẩy hắn ra
mà thôi.

Vệ Đinh âm thầm suy nghĩ, tìm cớ ra ngoài hít thở chút không khí

trong lành. Cậu thật sự sắp bị bầu không khí quái dị này ép chết ngộp rồi.

Chưa kịp hành động, Thẩm Huyên đã lột xong vỏ hộp rau câu đưa tới

tay Vệ Đinh, chăm chú nhìn cậu, nét mặt vô cùng chân thật.

"Đinh Đinh, anh có chuyện muốn nói với em."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy, Vệ Đinh tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì

quan trọng lắm, bèn vểnh tai lên, bỏ đồ trên tay xuống, hai tay đặt lên đùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.