HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 87

Ra tới phòng khách, nhìn thấy Trần Mặc đang ngồi trên chiếc ghế

“ngồi lâu mông đau” uống nước lọc.

Hai người đều câm nín, thầm khinh bỉ: Đồ nói một đằng làm một nẻo!

Vệ Đinh đi tới cạnh Trần Mặc, đưa cho hắn một trái táo, cười đến hai

mắt cong cong như hai vành trăng khuyết.

Trần Mặc quả thực rất thích giỡn mặt người khác, chậm rãi buông ly

nước xuống, từ tốn vươn tay ra cầm lấy trái táo, hỏi: “Đã rửa sạch chưa?”

Vệ Đinh biến sắc, quay đầu đá mắt với Sở Hiểu Phong. Hai người

cùng đưa trái táo trong tay lên miệng, hung hăng cắn một miếng.

Nhìn hành động hết sức trẻ con này của hai người, Trần Mặc chỉ cười

cười, không biết từ đâu lôi ra một chiếc khăn tay, tao nhã giũ khăn trùm lên
trái táo, lau cho thật sạch rồi mới đưa lên miệng cắn.

Hai tên nhóc con trợn mắt nhìn hắn, cố tình nhai táo to rôm rốp.

Ăn táo xong, Trần Mặc lại từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay giống hệt

chiếc vừa lau táo, nhẹ nhàng vung lên.

Hai người líu lưỡi, thời buổi này đã hiếm người xài khăn tay rồi, ấy

vậy mà tên này lại cùng lúc mang theo hai chiếc y hệt nhau trong người ư?!

Trần Mặc dùng khăn lau miệng, động tác vô cùng tao nhã, từng cử chỉ

đều hiển lộ khí chất cao quý.

Lau miệng xong, hắn đứng lên, phủi quần, ném lõi táo vào thùng rác,

cười nói: “Thật ra tôi không thích ăn táo.”

(╰_╯)# Vệ Đinh điên tiết, quay qua Sở Hiểu Phong khua tay nói:

[Thằng cha này bệnh rồi! Mau gọi điện cho Cố An, bảo cậu ta về ngay lập
tức!!!]

“Uhm.” Sở Hiểu Phong cầm điện thoại, chưa kịp nhấn số, Trần Mặc

đã nói: “Không cần đâu, trước khi tới đây tôi đã gọi điện cho cậu ấy rồi, cậu
ấy đang trên đường về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.