HOÀNG CUNG TƯ TRUYỆN - Trang 177

"Tôi nói buông ra mà,đừng làm nữa..."- An Nguyệt có thể cảm nhận

được chính mình sắp đi đến giới hạn rồi,e là sẽ không chịu được nữa.Những
chuyện này cũng là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể,cô làm sao mà
có thể không phản ứng được?Tuy mang tư tưởng hiện đại không đặt nặng
vấn đề trinh tiêt,huống hồ gì cô cũng là phi tần của hắn...Nhưng mà không
lẽ lại vô lý như vầy sao? Mọi người ơi, cứu tớ với...

Thứ che đậy cuối cùng trên người cô cũng bị quăng xuống: mảnh

vụn,quần áo,tiết y rơi vãi trên mặt đât. Hắn cởi y phục trên người ra, để lộ
lồng ngực rắn chắc màu đồng, còn có những vết sẹo do luyện tập võ thuật
.Vũ Hiên đế dùng một tay bắt hai chân thon dài của cô nắm lại đưa lên cao,
không cho chuyển động, khuôn mặt tuấn lãng phía trên cúi xuống một bên
ngực ,ngậm lấy viên anh đào đỏ xinh xắn,môt tay xoa nắn bên còn lại.An
Nguyệt cố cắn môi để không phải bật ra tiếng rên rỉ, lại bị Kỳ Nhật bắt ép
hé ra, động tác trên tay đổi lai,đặt một nụ hôn lên khe núi khêu gợi.

" A ..a.. đừng mà...a..dừng lại...a"- Tiếng rên cuối cùng cũng không thể

nén được thốt ra bên ngòai.An Nguyệt cũng phải đỏ mặt, cô không ngờ
giọng điệu của cô lại kiều mị như vây... lại một trận nóng bỏng ập tới , hắn
đặt lên môi cô một nụ hôn sâu,tay len xuống u cốc thần bí.

" Không..ưm...a..."- Thấy tuyến phòng thủ cuối cùng sắp bị đọat mất,An

Nguyệt ra sức cuối cùng cố che đậy. Vũ Hiên đế quýêtkhông để cô trốn
thóat,len người vào giữa hai chân cô,môi mỏng ngậm lấy vành tai nhỏ , thì
thầm:

"Nàng đừng mong có thể thóat được trẫm, nàng mãi mãi là của trẫm" -

Nói xong dùng sức đẩy mạnh vào bên trong...đau đớn ập tới bất ngờ...

"A !"

Đêm tối mờ ảo, ánh sáng từ những chiếc đèn treo bên ngoài cửa soi rọi

mơ hồ nhìn thấy cảnh xuân mê người bên trong.Thoáng chốc lại nghe tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.