"Lúc ở trên giường trẫm không muốn nghe thấy bất cứ chuyện chính sự
hay công việc nào.Còn nữa, bản giao ước kia đã hủy bỏ , trẫm cũng đã biết
ai là kẻ chủ mưu ,nàng đừng hòng mong muốn dùng việc đó để thoát khỏi
trẫm.Nếu trẫm tìm được nàng,lúc đó nàng sẽ phải tự nhận hậu quả,từ nay
cũng không được gặp hai kẻ kia nữa.Nếu nàng muốn đọc sách hãy ra lệnh
cho cung nhân,nhiều người như vậy cũng không phải chỉ dùng để làm
phong cảnh."-Vũ Hiên đế ngắt lời cô,lạnh lùng cấm đoán sau đó lại xoay
người đè lên một lần nữa,An Nguyệt tái mặt vội vàng kháng cự nhưng hai
cổ tay vốn bị trói chặt lại từ lúc nào,chân đẹp cũng cưỡng chế mở rộng ra.
"Ưm...đừng mà...thiếp mệt mỏi lắm rồi...A..."-Bỏ ngoài tai những lời nỉ
non van xin của người phía dưới,Vũ Hiên đế lại cúi xuống một bên ngực
lần nữa,bắt đầu trận giày vò mới...
"Chủ tử, chúng nô tì vừa nhận được tin...Vũ Hiên đế và Phó tể tướng bất
ngờ thu lại một nửa số binh quyền mà lão gia đang nắm trong tay giao lại
cho Liễu tướng quân,trong đó quá nửa là những người đã theo bên chúng
ta.Nô tì e là chuyện lần này gây tổn thất không nhỏ...Hơn nữa...trong cung
lan truyền việc hoàng thượng đến Như Nguyệt các đã quá giờ nhưng không
hề thấy hắn đi ra ngoài...Chủ tử,chúng ta có nên..."- Y Nhất đeo mạng che
mặt màu đen từ bên ngoài nhảy vào An Gia cung,cúi người bẩm báo với
Giang hiền nghi đang thư nhã dùng trà trên bàn.Nàng ta nghe xong liền
quăng bể chén sứ trong tay,mắt trừng lên đứng dậy hỏi lại:
"Ngươi vừa nói gì?Tại sao lại rút đi nửa số quân?Không phải trước đó
còn tuyên dương phụ thân của ta sao?Là kẻ nào đã đoán được kế hoạch của
ta?"
"Nô tì cũng không rõ...nhưng lúc Phó tể tướng vừa đến thư phòng thì lập
tức nghĩ ra được chuyện đó,trở về nói cho Vũ Hiên đế nghe.Mật thám
chúng ta gài vào trong Thanh Long điện bị phát hiện,lúc trở về gặp nô tì đã
gần như sắp chết,chỉ kịp nói ra được những tin đó.Nô tì nghe xong liền lập
tức đến đây báo cáo cho chủ tử nghe"- Y Nhất thấy những biểu hiện kia của