nhìn người đã thiếp đi trong lòng...bên ngoài trời vẫn đổ mưa không
ngừng...hắn căm ghét mưa!Những cơn mưa chỉ làm cho hắn nhớ lại những
chuyện ngu ngốc xưa cũ,làm cho hắn yếu lòng trước nàng.Hắn có vẻ chán
ghét nhưng đáy mắt mang theo một loại cảm xúc kì lạ,rồi lại tức giận nói
nhỏ,đấm vào mặt bàn một cái làm nó nức ra,đồ đạc bên trên rơi xuống mặt
sàn vỡ tan...Lư Huy dừng động tác lại,ép cơn giận của chính mình xuống
rồi bế bổng An Nguyệt lên,đem cô đến bên giường phủ kín chăn lại.Hắn tự
ép mình không nhìn nàng một lần nào nữa,gọi cung nữ vào phân phó dọn
dẹp cẩn thận rồi xuyên qua màn mưa mà bỏ đi...
"Tránh ra , Ngô thúc...Nhất định đêm nay ta phải gặp được hoàng
thượng.Đây là một chuyện vô cùng hệ trọng,ta phải báo cho hoàng thượng
ngay bây giờ,không thể chậm trễ chút thời gian nào nữa."-Một nam nhân
cao lớn tuấn tú đứng trước cửa Thanh Long điện quát lên với Ngô Trung
đang đứng bên ngoài,vẻ vô cùng sốt ruột cùng tức giận,quan phục cũng
không hề chỉnh tề như mọi ngày...có vẻ do quá gấp gáp nên không còn tâm
trí nào nữa...mà người này đúng là Phó Đình Xuyên,tể tướng của Kỳ quốc.
"Phó tể tướng,người cũng đừng làm khó lão Ngô Trung này.Hoàng
thượng đã có lệnh rằng đêm sau khi đã xong tất cả mọi việc thì không người
nào được đến Thanh Long điện làm phiền ngài ấy.Phó tể tướng,nếu ngài có
bất cứ đề cử hay ý kiến nào cũng có thể nói qua với lão nô,lão nô sẽ bẩm
báo lại cho hoàng thượng sau...hoặc là ngài đợi đến sáng sớm ngày mai
chầu triều rồi hãy nói,thỉnh mời tể tướng về cho"-Ngô Trung mang theo sự
bất đắc dĩ mà từ chối,ông cũng chỉ làm làm tròn bổn phận cần làm trong
hoàng cung của mình thôi...không phải là ông cố tình làm khó Phó tể
tướng...chỉ là tên đệ tử si tình kia của ông...Phó tể tướng phía trước im lặng
một chút,sau đó bỗng nhiên lao thẳng vào bên trong điện,do lúc này không
có quá nhiều người nên chẳng ai ngăn cản.Ngô Trung hoảng hốt muốn ngăn
cản nhưng đã quá muộn...Phó Đình Xuyên đã ở trong điện mất rồi...Hắn
còn đang hết sức ngạc nhiên...