HOANG DÃ - Trang 169

Hai bàn chân trần của cô chà vào chân anh, và dù đã qua lớp quần chẽn,

anh vẫn cảm thấy chúng lạnh như băng.

“Em cũng lạnh cóng rồi.”
“Em ổn.” Cô kéo tay anh choàng qua vai mình và xoa hai tay anh giữa

tay cô. “Chúng ta, tất cả chúng ta sẽ nhờ nhau để giữ ấm.” Cô lại ngọ nguậy
cho tới khi thấy thoải mái.

Còn anh thì không.
Anh kéo tay mình ra xa để túm lấy một góc chăn.
Cô quay lại và nhìn anh qua vai, cau mày theo kiểu thường ngày mỗi khi

không hiểu anh.

“Đây.” Anh kéo góc chăn lại và vặn để chiếc chăn trùm lên người cô.

“Nhét bên đó lại phía dưới em. Chăn còn đủ rộng nên cả hai ta sẽ dùng
chung. Ta không nằm ngủ im đuợc và trong đêm có thể sẽ trở mình và kéo
chăn ra khỏi người em.”

Cô quay mặt lại theo hướng khác và kéo chiếc chăn qua người. Anh có

thể ngửi thấy mùi hương trong tóc cô. Cô có mùi của thứ gì đó sinh động
và tràn căng sức sống, của thứ không khí mới mẻ trong lành và những chiếc
lá còn tươi. Một mùi hương tự nhiên và chân thực của chốn hoang dã.
Không có dầu thơm sực nức dậy mùi gợi tình. Không có dầu hoắc hương
hay hạnh nhân, hay thậm chí tinh dầu hoa hồng. Chỉ có Teleri.

Anh hít một hơi thật sâu và vòng tay quanh eo cô rồi dịch lại gần cô hơn.

Hai bàn tay anh bắt đầu rúng động và nhoi nhói như kim châm, hai bàn
chân anh cũng thế. Cứ như thể các ngón chân và ngón tay anh bị găm vào
đinh nhọn.

Cô giữ tay anh trong tay mình và xoa nó từ từ. “Ngài có cảm giác với

ngón tay mình không?”

“Có,” anh nói. “Đau chết đi được.”
“Thế là tốt. Thế chân cũng vậy à”
“Ừ. Chân ta cũng đau.”
Họ cùng nằm yên đó và lặng lẽ, trong khi cơn gió gào rú bên ngoài, quất

vào và rít qua lớp mái rạ trên đầu họ, thi thoảng lại ném một vài sợi rơm
xuống sàn hay trên bếp lửa, chúng lóe sáng lên và biến mất. Anh có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.