Lúc trước, khi nàng mới hồi phủ là được tính theo phân lệ của các cô
nương. Mỗi tháng ba lượng bạc, không tính Liễu Nhi thì bên người còn có
Đại nha hoàn Vân Hương và vài tiểu nha hoàn lau nhà quét dọn.
Mấy ngày trước Chu lão thái quân còn nhắc tới việc tăng phân lệ của
nàng giống các phu nhân, tiền tiêu vặt mỗi tháng tăng lên mười lượng, bên
người có thêm hai Đại nha hoàn, bốn tiểu nha hoàn. Mặc dù viện của nàng
rộng rãi hơn chỗ của các tỷ muội khác nhưng phải chứa thêm nhiều người
như vậy cũng có chút chật chội.
Huống hồ xưa nay nàng không thích náo nhiệt, bình thường đều không
cho bọn nha hoàn hầu hạ trước mặt, chỉ cùng Liễu Nhi ở một chỗ vô cùng
yên tĩnh, thật sự không cần dùng nhiều người như vậy.
Chu lão thái quân thấy vậy thì cũng nghe theo nhưng lại sai người mở
phòng ngân quỹ chuyển rất nhiều đồ cổ, vật trang trí như gấm vóc, thư họa
vào viện Nghênh Xuân.
Tiểu viện hơi hẻo lánh tĩnh mịch bỗng trở nên tráng lệ. Người đến
người lui ai cũng thể hiện sự vui vẻ trên mặt.
Tiết Tĩnh Xu cho cung nhân lui xuống rồi đóng cửa phòng lại. Nàng
ngồi trên ghế thất thần nhìn thánh chỉ trên bàn.
Khoai lệ phố sai người đi mua đã được đặt ở trên bàn, viên tròn vàng
giòn được lăn đều trên lớp đường bột, hương vị ngọt ngào lan tỏa ra khắp
phòng nhưng nàng và Liễu Nhi đã không còn khẩu vị để ăn nữa rồi.
Mười tám tháng hai năm sau là lúc nàng vào cung, còn chưa đến hai
tháng nữa.
Ở nhà dân bình thường thì thời gian cũng hơi gấp, huống gì đây còn là
hoàng gia.