HOÀNG ĐẾ CÀNG MUỐN CƯNG CHIỀU NÀNG - Trang 215

"Ngươi –" Tiết Tĩnh Viện nổi cáu, người nói vô tâm người nghe hữu ý,

vốn Tiết Tĩnh Uyển chỉ tùy ý nói một câu chặn miệng nàng ta nhưng không
ngờ lại chạm đúng chỗ đau của Tiết Tĩnh Viện.

Nhớ năm đó khi tỷ tỷ của nàng là thái tử phi, vị trí của nàng chỉ cách

chủ vị hai ba bàn, lúc đó có bao nhiêu tiểu thư khuê các hâm mộ nàng,
trong tối ngoài sáng nịnh nọt nàng?

Từ khi đại tỷ thất thế, địa vị của nàng ta cũng rơi rớt trầm trọng, đã

từng được hưởng quang cảnh nở mày nở mặt, giờ nàng ta lại mờ nhạt trong
đám người như vậy, sao nàng ta cam tâm được đây?

Cũng có người thấy rõ dung mạo kinh diễm như vậy của Tiết Tĩnh Xu

liền hiểu, trước đây còn có người nghi hoặc vì sao Tiết gia Tam cô nương
đột nhiên xuất hiện lại được vua sủng ái, bây giờ đều hiểu rõ.

Chỉ là bọn họ chưa từng nghĩ đến, Tiết gia có một cô nương xinh đẹp

xuất chúng như vậy sao trước đây lại một mực không xuất hiện chứ? Nói là
thân thể không tốt cần nghỉ ngơi nhưng giờ xem ra chỉ hơi yếu ớt hơn
người thường một chút, làm gì đến nỗi phải rời nhà tĩnh dưỡng?

Chỉ sợ trong đó có không ít ẩn tình.

Đám nam tử trẻ tuổi cả gan nhìn Tiết Tĩnh Xu còn các cô nương thì

xấu hổ liếc mắt đưa tình với hoàng đế.

Đương nhiên cũng có người đến tuổi không có ý định trèo cao liền

mượn ống tay áo che giấu âm thầm quan sát một số người.

Trong lúc mọi người có tâm tư khác nhau thì ở ghế phải gần bên trên,

một thiếu nữ xinh đẹp đứng dậy đến giữa điện thi lễ một cái, thanh tú động
lòng người nói: "Minh nhi có một khúc muốn hiến tặng thái hoàng thái hậu
và bệ hạ, nguyện thái hoàng thái hậu an khang trường thọ, phúc vận vô
biên."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.