HOÀNG ĐẾ CÀNG MUỐN CƯNG CHIỀU NÀNG - Trang 7

Nàng nới chiếc áo khoác dày trên người ra, "Liễu Nhi, em đừng ngồi ở

đầu nơi có gió nữa. Nếu không che chắn được gì thì chẳng bằng qua đây
sưởi ấm với ta đi, hai người cùng ấm chắc chắn sẽ hơn chỉ một người rồi
đúng không nè?"

"Haizz." Liễu Nhi ngẫm lại thì thấy điều này cũng đúng. Từ nhỏ, cơ

thể tiểu thư đã không được khỏe, mặc dù chưa đến mức thuốc không rời
miệng nhưng dù sao cũng yếu ớt hơn người bình thường. Trời tháng sáu
nóng bức nhưng tay tiểu thư vẫn lạnh lẽo chứ đừng nói gì đến thời tiết mùa
đông khắc nghiệt như thế này.

Hai người sống ở ngọn núi ngoài thành. Tuy rằng tất cả chi phí đều do

Tiết phủ trong thành đưa đến nhưng thói quen của hạ nhân trong phủ chính
là nhìn sắc mặt để làm việc. Mấy năm đầu mang đồ đến theo quy tắc phân
lượng xem như cũng được, dần dần thấy tiểu thư chắc không còn hi vọng
hồi phủ nên Nhị lão gia, Nhị lão phu nhân lại chuyển tâm tư lên những tiểu
thư thiếu gia khác. Bọn họ càng ngày càng coi thường thờ ơ, đồ đạc đưa tới
không thiếu một hai cân thì cũng là hàng giả, rẻ tiền.

Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh lẽo, than dùng để sưởi ấm thì thiếu,

chỉ đủ đốt một ít ở trong chậu mà thôi. Nàng với tiểu thư đã ngủ cùng nhau
trong một chiếc chăn hơn nửa mùa đông đấy. Lúc này đây, tiểu thư bảo
nàng qua sưởi ấm cùng đương nhiên nàng sẽ không từ chối rồi.

Hai người ngồi cạnh nhau, dùng tay nắm chặt hai bên áo choàng sau

đó cùng biến thành một cái kén tằm thật to.

Liễu Nhi khịt mũi nói: "Tiểu thư, trên người người có mùi hương của

cổ tùng, giống như mùi hương trên núi vậy."

"Thật không?" Tiết Tĩnh Xu cũng thử ngửi một chút nhưng lại không

thấy gì khác, "Hương tùng thì không thấy nhưng ta lại ngửi được mùi ngọt
ngào của hoa quế. Liễu Nhi, em lại giấu đồ ăn đúng không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.