HOÀNG ĐẾ CÀNG MUỐN CƯNG CHIỀU NÀNG - Trang 9

trong phủ không giống trên núi, nhiều người thì nhiều quy củ, ta lại không
thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, em phải thận trọng từ lời nói đến việc làm
đấy. Nếu không may gặp phải người nào thì đừng cậy mạnh mà hãy tỏ ra
yếu thế. Trước tiên phải tỏ ra yếu thế, ngàn vạn lần phải chờ ta đến giúp em
giải vây đó!"

Liễu Nhi nghiêm mặt: "Tiểu thư người yên tâm đi! Em nhớ cả rồi,

nhất định em sẽ không gây chuyện đâu mà."

Tiết Tĩnh Xu gật đầu, "Ta biết em có chừng mực, chỉ sợ ai đó có ý đồ

xấu, cố tình bới móc thôi. Chúng ta rời phủ đã lâu như vậy rồi, tình huống
trong phủ lại không biết gì. Vì thế mọi việc phải cẩn thận thì hơn."

"Dạ." Liễu Nhi vâng lời đồng ý nhưng trong lòng lại thấy xót xa.

Tiểu thư là trưởng nữ, con vợ cả của chi thứ hai Tiết phủ, cha mẹ đều

còn sống. Đáng lẽ ra phải được nhận hàng nghìn sủng ái, gả cho một đấng
lang quân như ý nhưng hết lần này đến lần khác chỉ vì câu nói năm đó của
lão thái gia mà nàng bị đày ra ngoài thành.

Ban đầu Nhị lão gia, Nhị phu nhân còn thường xuyên phái người đến

thăm hỏi. Về sau chắc bởi có nhiều con, hoặc tình thân đã phai nhạt nên
chuyện phái người đến dần liệt vào những việc cần làm cho xong.

Cha mẹ ruột mà như vậy thì còn có thể nói ai được nữa. Thảo nào tiểu

thư quay về nhà mình mà còn phải cẩn thận như vậy.

Bọn họ đi không ngừng nghỉ, cuối cùng đến trưa cũng đã vào được

trong thành.

Xe ngựa đang đi trong khu phố xá náo nhiệt thì rẽ sang một đoạn

đường an tĩnh, không bao lâu lại quẹo vào một ngõ nhỏ. Tuyết trong ngõ đã
được quét tước sạch sẽ, vó ngựa đạp trên phiến đá, bên tai đều là tiếng vọng
quạnh hiu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.