HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 187

Cùng với lời tự quyết là tia nhìn muôn thuở chẳng đổi thay. Tia nhìn

ấy đã từng làm cho Anh Xuân cứ vương vấn mãi, khó bề loại bỏ ra ngoài
tâm linh nên đành lặng im, để ý nghĩ đi học hỏi các quản tượng người dân
tộc anh em, rồi sẽ tìm phương khắc phục và đã phát thành yêu cầu Phụ
chính tạo điều kiện. Nguyễn Huệ cũng hứa là sẽ bàn cùng anh giúp nữ
tướng hoàn thành nhiệm vụ. Tia nhìn lại xê dịch sang nàng bên cạnh, Huệ
nói tiếp:

-Nữ tướng Nhã Xuân mềm mại tế nhị hơn người, tiếp tục huấn luyện

đội nữ binh đã quen thuộc của mình nhé!

Là người chỉ biết phục tùng Phụ chính, Nhã Xuân khẽ nhẹ gật đầu,

lắng nghe phân công tiếp:

-Đội quân tranh phong đền nợ nước, hầu hết là lực lượng trẻ khỏe, tài

năng võ thuật vượt bật và can đãm xông pha ra phía trước, toàn quyền cho
chủ tướng Quang Diệu đảm trách, linh động huấn luyện sao cho phù hợp
với yêu cầu chung.

Đôi mắt tròn xoe trước trách nhiệm quá nặng nề, có thể quyết định sự

thành bại của nghĩa quân Tây Sơn khi xung trận thuộc về mình ư? Và cũng
kịp thời nhận ra không thể đùn đẩy trọng trách ấy cho ai, anh quay sang vợ,
chưa kịp hội ý đã bắtgặp niềm tự hào long lanh trong sóng mắt của nàng thì
gật mạnh mái đầu, hứa sẽ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ. Nhìn bạn, Huệ
phấn khởi mở nụ cười liên tưởng, hẳn là ai cũng không phản đối sự phân
công của mình, anh nói tiếp:

-Còn lại đã là dũng tướng của Tây Sơn không ai có thể từ nan trước

trách nhiệm của mình (Anh nói nhanh) Thuỷ quân do Chu Dị và Võ Dũng
phân công nhau phụ trách từng khâu huấn luyện khi dưới nước, lúc trên bờ
bãi sao cho có hiệu quả!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.