HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 24

-Tôi họ Bùi, tên Công, nhà ở Phú Xuân cũng gần đây. Không may

mắn như thầy muốn biết, ngần này tuổi mà chỉ có mỗi chút gái, lại chấp
nhận cảnh đời gà trống nuôi con cũng bởi một chí nguyện chưa tròn…

Quả là âm điệu của người tri kỷ trước thời cuộc, Cao Hiến vội vàng

muốn biết:

-Vậy ư? Cô bé ấy tên gì, được bao nhiêu tuổi?

Vẻ mặt Bùi Công trở nên cởi mở pha chút hóm hỉnh, giới thiệu về đứa

con yêu của mình:

-Bùi Thị Xuân, cái tên đẹp như thế mà nó cứ cự nự miết, cha đặt tên

con kỳ, cái gì mà thị thị thấy ghê. Trông con trai tính lắm thầy ạ! Cho nên ở
nhà thường gọi nó là Anh Xuân, được mười bốn tuổi tròn, thông minh xinh
xắn mà chẳng nhường nam nhi. Thuở nhỏ, nó rất mê chơi trò cung kiếm.
Lớn lên, được cha dạy cho vài miếng võ hộ thân thì thích chí lắm, nó luyện
tập miệt mài.

Cô bé ấy lớn lên ắt không đơn giản như những nữ nhi thường tình

khác, ý rất muốn tận dụng hết mọi lực lượng tiến bộ vào khóa học này, tích
tiểu thành đa thì mới mong mưu đồ nghiệp lớn, Cao Hiến cười tán dương,
phân tích:

-“Xuân” cái tên mang màu sắc tươi thẳm trẻ trung, dồi dào sức sống,

nhưng chỉ gọi có một tiếng nghe cộc lốc. “Anh Xuân” chẳng những đẹp mà
còn tài hoa kiên dũng, cô bé thích hẳn là đáng mặt anh thư rồi đó! Bậc làm
cha mẹ phải biết phát huy năng khiếu con cái sao cho phù hợp với sở
trường của nó, tất sẽ ích nước lợi nhà cho mai sau. Không nhất thiết là con
trai, lịch sử nước ta chẳng phải là đã có hai Bà Trưng khởi nghĩa Mê Linh,
tiên chinh giành quyền tự chủ dưới thời Bắc thuộc ư? Tuy thế cô, hai Bà
phải đền nợ nước, song danh tiếng ấy vẫn nghìn thu không mờ!

Đúng ý, Bùi Công khẩn khoản gởi con:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.