HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 303

mới dễ dàng gắn kết nhau. Rồi Anh Xuân nhỏ giọng tâm tình, yêu cầu Nhã
Xuân hãy đạo diễn và cùng diễn viên xuất sắc một vài trích đoạn tuồng lôi
cuốn chàng tham gia. Khi chàng nhập vai thì những buồn thương vương
vấn về dĩ vãng tất sẽ đẩy lùi thôi. Chừng ấy chả lẽ không yêu nhân vật nghệ
thuật?

Nghe như có phép nhiệm mầu, Nhã Xuân mừng vô hạn, vội cầm tay

bạn kéo đứng lên và cùng đưa nhau đi tìm nhân vật chính. Thông qua vài
câu hỏi xã giao, Anh Xuân đi thẳng vào đề:

-Sắp đến ngày cúng vãn tuần người yêu rồi, Thống soái tính sao?

Tham gia đóng một vai diễn tuồng, góp mặt tế mộ Lam Kiều nhé!

Đã bao năm lao vào làn binh nghiệp xa rời tuồng tập, giờ nhắc lại

nghe quá ngượng ngùng bỡ ngỡ. Thêm nữa, nỗi lòng này còn đầy ắp chưa
vơi niềm thương nhớ người quá cố, Huệ lắc đầu đây đấy. Nhã Xuân thất
vọng kích bác lại:

-Cậu hơi hồ đồ đấy! Bây giờ người ta là Tướng rồi, chứ đâu phải thuở

hàn vi mà đề cập đến chuyện xướng ca vô loại?

Huệ hơi chựng lại để hiểu ý bạn, rồi ân cần luận giải:

-Suy nghĩ ấy đã đẩy lùi vào dĩ vãng một thời, chớ có vấn vương. Theo

mình xướng ca là một loại hình nghệ thuật, góp phần làm giàu đẹp tâm hồn
của con người. Làm tướng có chút trải nghiệm nữa thì diễn xuất mới hay,
nhưng cơ bản là phải có tâm hồn nghệ thuật, thì lòng này đã khô cằn rồi.

Nghe cởi mở chứ chẳng khắc khe, Nhã Xuân thục vào hông bạn, Anh

Xuân tiếp lời:

-Đúng vậy! Ta đang đấu tranh cho một triều đại mới đang lên, thì

những lạc hậu bảo thủ cứ để nó lùi về dĩ vãng của một thời. Mai đây tiến
quân ra phía trước, đâu còn dịp quay lại nơi này, có chăng cũng là khách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.