HOÀNG ĐÌNH - Trang 101

Trong đó có một đoạn gọi là Tú Xuân loan, thế nước ở đấy tương đối yên

ả. (“loan” trong Tú Xuân loan: chỗ ngoặt trên sông hay khuỷu sông, giữ
Hán Việt để dễ nghe dễ đọc)

Giữa sông thường xuyên có thuyền qua lại đánh cá, phần lớn là người

trong xóm chài ở ven sông.

Nhan Lạc Nương ngồi ở đuôi thuyền gỡ cá trong lưới bỏ vào giỏ, đột

nhiên nghe được tiếng cười cao hứng của phụ thân.

- Ý...hình như có một con cá lớn đấy.

Nhan phụ vừa kéo lưới vừa cười lớn, Nhan Lạc Nương thấy cha mình cố

sức kéo lưới liền vội vàng qua giúp. Nhan phụ không cho, nói nàng chú
tâm lái thuyền cho tốt là được. Nhưng nàng lại không nghe lời, vẫn giúp
cha mình kéo lưới, Nhan phụ cũng không nói thêm gì.

- Ha ha, thật đúng là cá to... Lấy con cá lớn này làm của hồi môn cho con

được đấy...

Nhan phụ há miệng cười to cho gió sông thổi vào. Nhan Lạc Nương xấu

hổ nhưng không trốn tránh như những cô gái khác.

Nhưng vừa nói xong, Nhan phụ đột nhiên dừng tay lại, bởi vì trong lưới

không phải là một con cá lớn như tưởng tượng mà là một người, chính xác
là một người không biết còn sống hay chết.

Nhan phụ sững sờ một chút rồi nhanh chóng kéo lưới lên, sau đó vội

vàng hô to gọi những người đánh cá chung quanh tới.

Nhan Lạc Nương sợ hãi nhìn chăm chú vào người được phụ thân mình

lớn lên. Khuôn mặt người này cho thấy hắn không lớn hơn cô bao nhiêu,
người đầy vết thương, tay còn cầm kiếm, quần áo rách nát đến mức không
thể tả nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.