HOÀNG ĐÌNH - Trang 1017

* * *

Trận chiến này kéo dài không lâu, kết thúc rất nhanh, nhưng kết cục lại

vô cùng thảm liệt. Đệ tử các môn phái từ châu Hắc Diệu tới gần như chết
hết, từ nay Trần Cảnh xem như kết mối thâm thù với cả châu Hắc Diệu.
Theo Trần Cảnh suy nghĩ, hẳn là vẫn còn nhiều người nữa muốn ra tay,
nhưng sau khi Triệu Ngọc Bạch rời khỏi thì lại không thấy ai chui vào
trong sương trắng nữa. Hắn không biết một trận chiến này của hắn đã khiến
những kẻ có ý muốn thừa cơ đoạt bảo đều sợ tới run người, và trong lòng
họ càng thêm chắc chắn rằng trong tay Trần Cảnh nhất định có thứ đúng
như lời đồn.

Nhưng lời đồn kiểu này vĩnh viễn cũng chỉ lưu truyền giữa những kẻ

kiến thức nông cạn mà thôi, giới tiên sơn huyền môn không thể nào vì
những lời đồn thế này mà ra tay bao giờ.

Người bên ngoài không rời đi, sương trắng cũng vẫn không tan. Mãi mấy

ngày sau, nhiều người ở quanh Kinh Hà Tú Xuân loan từ từ rời đi, sương
trắng mới từ từ tản bớt.

Người thôn Hà Tiền vẫn chưa tỉnh lại, còn những người muốn đi qua

Phong Lâm độ tới đây đều chỉ tiến được vào trong sương trắng, rồi lại bất
tri bất giác đi ra, như một chiếc lá rơi vào con sông, bị nước sông đẩy lên
bờ. Suốt mấy ngày liền, bên ngoài sương trắng tụ tập rất nhiều người phàm,
đều là người ở khắp gần xa chạy tới xem chuyện lạ. Không có ai biết rõ đây
là chuyện gì, mấy ngày sau, sương trắng tan hết, tất cả quay về bình
thường, không xảy ra bất kì một thay đổi nào. Có người tới thôn Hà Tiền để
hỏi việc này, mới biết người trong thôn đều chìm trong giấc ngủ say, và tất
cả đều cùng gặp một giấc mộng, trong giấc mộng đó, trên không trung của
Tú Xuân loan tiên thần tụ tập, dưới sông thi thể chìm nổi, máu loang đỏ cả
mặt nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.