HOÀNG ĐÌNH - Trang 1030

Từng món đồ được mặc vào, không nhanh không chậm, cuối cùng là đeo

lên người một chuỗi phật châu rất to, nó chỉnh trang lại tăng y cho hoàn
hảo, sau đó đi qua hành lang hành lang gấp khúc, đi tới trước cái chuông to
treo đằng trước một pho tượng, đẩy thanh gỗ đánh chuông.

Mặt trời vừa mới hiện lên, ánh nắng chiếu lên đầu thanh gỗ.

"Coongggg..."

Tiếng chuông du dương kéo dài mãi như không bao giờ dứt, theo gió bay

đi, như muốn báo cho cả trời đất biết ở đây có một ngôi chùa gọi là Độ
Trần.

"Coong... coong... coong..."

Tiếng chuông vang lên hai mươi chín tiếng, vang vọng suốt một ngày

trong trời đất. Mặt trời đi từ hướng Đông sang hướng Tây, ngay khi tiếng
chuông chấm dứt, ánh mặt trời trên đỉnh đầu Mộc Không biến mất, chìm
xuống sau núi.

Đây là tiếng chuông báo tin Độ Trần tự có chưởng môn kế vị, Mộc

Không nay chính là chưởng môn thứ hai mươi chín của Độ Trần tự, cũng là
chưởng môn nhỏ tuổi nhất của chùa từ trước đến nay, là chưởng môn duy
nhất mặc áo cà sa chưởng môn mà phải đi đánh chuông. Nhưng những điều
này chỉ là sự bắt đầu, từ nay trở đi, nó chính là người đại diện cho Độ Trần
tự đối mặt với thế giới. Độ Trần tự có lẽ sẽ bị chôn vùi, hóa thành lịch sử,
cũng có lẽ sẽ như tên của chùa, vượt qua phàm trần, đến được bỉ ngạn.

* * *

Lúc Mộc Chân tự cắt đứt góc áo, biến mất dưới bầu trời đêm, thì ở miếu

Hà Bá Tú Xuân loan, Trần Cảnh vẫn đang ngồi trước cửa miếu, mà trước
mặt hắn là cực nhiều yêu vật khắp nơi gần xa kéo tới đây cầu đạo khai linh.
Yêu vật dày đặc chi chít, con ngồi con nằm, con thò ra từ trong nước sông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.