HOÀNG ĐÌNH - Trang 1028

Bầu trời đêm như một tấm màn màu đen kịt, lấm tấm những đốm sáng

nho nhỏ từ ánh sao, chiếu xuống Độ Trần tự nằm cô đơn bên sườn núi.

- Sư huynh, huynh không được đi, huynh không được đi...

Mộc Không nắm tay áo của Mộc Chân, lo lắng hô to:

- Sư phụ đã nói, đạo tu hành quan trọng ở chỗ vượt qua, chỉ có người đại

bền lòng đại nghị lực mới có thể chứng đại đạo, huynh đi Linh Sơn không
trừ được tâm ma đâu, mà còn có khả năng mãi mãi không rời khỏi Linh
Sơn được nữa... Sư huynh...

Mộc Không hô lớn với theo vào đêm tối, trong tay chỉ còn lại một miếng

vải áo màu xám. Mộc Không chạy đuổi theo mấy bước, nhìn Mộc Chân đã
biến mất trong màn đêm, lớn tiếng khóc to, trong tiếng khóc xen lẫn những
lời nói nghẹn ngào:

- Sư huynh... Sư phụ nói, Linh Sơn chính là một cái lồng chim lớn! Đi

thì mê, mê thì huyễn, huyễn thì chướng, chướng thì sinh ma, sinh ma mà tự
nhốt mình. Không thể đi! Không thể đi a...

Trong đêm tối chỉ có tiếng gió gào thét đáp lại lời Mộc Không. Chim

đêm ở vách núi bị những tiếng hét của tiểu hòa thượng làm kinh động, bay
vọt lên không, kêu vang những tiếng quái dị.

-----oo0oo-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.