HOÀNG ĐÌNH - Trang 1027

Chín chấm tròn trên đỉnh đầu tiểu hòa thượng hiện ra rõ mồn một dưới

ánh đèn, cái đầu nhỏ ngẩng lên. Từ khi Mộc Chân trở về, nó luôn thấy lo
cho vị sư huynh trầm mặc ít lời này, tới bây giờ, sự lo lắng đó cuối cùng
cũng lộ ra.

- Sư phụ thường nhắc nhở chúng ta, con mắt thế tục là thứ sát khí lớn

nhất gạt bỏ phật tính, đệ thông minh hơn sư huynh, hẳn là nhớ chứ?

Mộc Chân nói xong, quay đầu lại, dùng đôi mắt vẫn nhắm chặt đối diện

Mộc Không. Tiểu hòa thượng Mộc Không không kìm được, đưa tay lên xoa
cái đầu trọc của mình, cau mày:

- Nhưng mà… nhưng mà… nhưng sư huynh đi Linh Sơn để làm gì?

- Tâm của ta sinh ra ma niệm, phải nhờ Đại thừa Phật pháp của Linh Sơn

hóa giải.

Mộc Chân lại quay đầu nhìn bầu trời đêm.

Lần này, tiểu hòa thượng đáp trả rất nhanh:

- Sư phụ nói tất cả ái hận trên thế gian đều do tâm mà ra, tâm không tĩnh,

thánh địa cũng thành ma quật. Sư huynh, nếu trong lòng có Phật, thì khắp
nơi đều là Linh Sơn, không cần phải đi.

Mộc Chân nghe xong thì bước đi, nói:

- Những điều này ta cũng biết, nhưng tâm ta không còn tĩnh được nữa,

phải nhờ ngoại lực mà thôi. Từ hôm nay, đệ chính là chưởng môn thứ hai
mươi chín của Độ Trần tự.

Y vừa nói vừa đi ra khỏi chùa, Mộc Không vội chạy theo, nắm lấy góc

áo của Mộc Chân. Mộc Chân đánh ra một chưởng như đao, cắt đứt vạt áo,
bước thẳng vào trong bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.