HOÀNG ĐÌNH - Trang 1288

- Là cảm giác an toàn, đúng không? Như thể trời có sụp xuống, thì hắn

cũng chống đỡ được?

- Đúng, đúng, là cảm giác này rồi! Sau khi mấy vị Thành Hoàng khác rời

đi, hắn lại đứng trên không trung, nói với toàn thành rằng "Chỉ cần các
ngươi thờ phụng ta, ta có thể bảo vệ các ngươi bình an". Nãi nãi không biết
hắn chói sáng lóa mắt, tự tin đến thế nào đâu. Ánh mắt kia như thể hào
quang phá tan hết mọi gông xiềng. Đấy mới thật sự là thần linh, lúc bình
thường không tranh giành tín ngưỡng với các thần khác, lúc nguy khốn thì
dám vung kiếm trảm yêu trừ ma, bảo hộ tất cả những người thờ phụng hắn.

Cố Minh Vi càng nói càng lớn giọng, đôi bàn tay trắng mịn gắt gao siết

chặt lại.

Cố Minh Ngọc đứng một bên, nhìn như lẳng lặng đứng nhưng lại đưa

mắt nhìn ngó bốn phía như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cố nãi nãi mỉm cười, Cố Minh Vi xoay người lại nói:

- Nãi nãi, chúng ta đi đi, đi đi...

Cố nãi nãi lắc đầu, xoa xoa đầu nàng, cười nói:

- Minh Vi, con đi đi, nãi nãi già rồi, không chịu nổi đường đêm rét lạnh

nên ở lại đây thôi. Con đi đi, Hà Bá gia cần có tín ngưỡng, cần nguyện lực.
Trong thành Bá Lăng này, ngài như lục bình không rễ, tùy thời phải ngã
xuống. Hai mươi vạn sinh linh thành Bá Lăng chúng ta chính là gốc rễ của
ngài, nguyện lực càng lớn, ngài càng mạnh mẽ, nếu không ngài sẽ càng lúc
yếu ớt đi.

Cố Minh Vi không nghĩ tình cảnh của Trần Cảnh như vậy, nên sốt ruột

hỏi:

- Vậy chúng ta phải làm sao mới khiến nguyện lực nhiều hơn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.