HOÀNG ĐÌNH - Trang 1296

Đồng thời nàng còn cảm nhận một mối nguy hiểm trước mặt, bước chân

chợt khựng lại. Nàng nhìn quanh, chỉ thấy bóng tối vô tận, dường như nơi
đây là một cái lồng giam nơi địa ngục, cô quạnh, lạnh lẽo, sợ hãi dâng tràn
khắp người nàng.

Nàng nhắm mắt lại, ngực phập phồng, rồi đột nhiên quát to một tiếng,

lao thẳng về phía trước. Sau đó vang lên một tiếng "bịch", nàng vấp té ngã
xuống đất. Nàng vấp phải thi thể Cố Minh Ngọc, thế nhưng vừa vặn lăn tới
ngay lá bùa kiếm. Hai tay bèn chộp lấy, hô lớn:

- Bọn ác ma các ngươi… Ta muốn giết các ngươi. Ta muốn giết các

ngươi, trả nãi nãi cho ta, trả ca ca cho ta… aaaaa…

Theo tiếng hô to của nàng, bùa kiếm trong tay biến hóa thành kiếm, tản

ra ánh sáng lóng lánh, lóe lên như chớp, di chuyển quanh thân thể nàng.
Những nơi kiếm đi qua, từng tràng âm thanh "xì… xì…", kèm những tiếng
kêu thê lương thảm thiết vang lên.

Trong ánh kiếm đó, hình ảnh của Cố nãi nãi cũng hiện lên trong mắt

nàng.

- Nãi nãi…

Cố Minh Vi bước nhanh đến, tay vừa đưa qua đụng vào người Cố nãi nãi

thì thân thể bà tức khắc tan rã như cát bụi, chỉ còn lại một đống tro.

Nàng kêu lên thất thanh, xoay người chạy ra ngoài. Thanh kiếm kia lại

hóa thành lá bùa kiếm, rơi xuống lòng bàn tay nàng.

Đẩy cửa phòng, bên ngoài cũng đen như mực, không có chút âm thanh

nào, đến âm thanh của gia cầm cũng không có, sinh cơ hoàn toàn tuyệt diệt.
Nàng đi thẳng ra khỏi Cố phủ, tuy tất cả đều là bóng tối, nhưng không hiểu
sao nàng lại cảm giác như có lúc nhúc đầy bóng dáng ác quỷ khắp nơi. Nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.