HOÀNG ĐÌNH - Trang 1310

- Nương nương hiểu lầm, ta không phải tới để van cầu, mà là để bẩm

báo.

Ánh mắt Sơn Thần núi Thúy Bình hiện nét cười, cũng không nói lời nào.

Hư Linh tiếp tục nói:

- Năm đó nương nương cho Hà Bá gia mượn pháp, sau Hà Bá gia lại vì

nương nương hộ pháp, trong mắt thế nhân, nương nương và Hà Bá gia có
thể nói là bằng hữu sinh tử. Cho dù không phải, nương nương chắc cũng
biết tính tình của Hà Bá gia, đó là người biết tri ân kẻ khác. Chỉ cần nương
nương giúp Hà Bá gia lúc này, về sau có chuyện gì, làm sao Hà Bá gia có
thể khoanh tay đứng nhìn đây? Hơn nữa trong thành Bá Lăng còn có bảo
vật tuyệt thế, nếu nương nương đi phối hợp với Hà Bá gia thì nhất định có
thể thu lấy nó. Ta nghĩ Hà Bá gia nhất định sẽ không tranh đoạt với nương
nương.

Sơn Thần núi Thúy Bình mỉm cười, ánh mắt hơi híp lại, không để người

khác đoán được rằng thái độ của nàng ta là chán ghét hay là thân thiết. Chỉ
nghe nàng ta nói:

- Trần Cảnh có thể có một thị linh như ngươi thật sự là may mắn, không

bằng ngươi đến núi Thúy Bình của ta tu hành đi.

Hư Linh vẫn luôn cúi đầu, không đối mắt với Sơn Thần núi Thúy Bình.

Vừa nghe những lời này, nàng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Sơn Thần
núi Thúy Bình, nói:

- Tạ ơn nương nương nâng đỡ. Ta cùng với Hà Bá gia là bằng hữu, giữa

bằng hữu với nhau không phải là nên làm những việc này sao?

Nàng nói xong lại cúi đầu, khom người thi lễ, rồi xoay người bước ra

ngoài Thúy Bình động thiên, hóa thành một làn sương khói, biến mất trong
hư không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.