HOÀNG ĐÌNH - Trang 1358

- Nương nương người.

Sơn Thần núi Thúy Bình giật mình, mỉm cười nói:

- Đúng vậy, ta cũng là người như vậy. Cho tới bây giờ ta chỉ trừ ma trong

tâm, vệ đạo tự thân, cho nên ta có thể sống đến hôm nay.

- Hà Bá vị tất đã không thể sống sót.

- Còn nơi nào có sinh cơ sao? Nếu Trần Cảnh ra tay với bọn họ, hắn sẽ

phải chịu lửa giận của toàn bộ châu Cửu Hoa. Trận chiến ở Tú Xuân loan
không thể so với lần này, bởi vì lần đó các nhân vật lợi hại trong châu Hắc
Diệu đều băn khoăn các huyền môn ở châu Cửu Hoa, cho nên nhân vật lợi
hại thật sự không có đến, mới xảy ra cảnh tất cả bị khúc sông của Trần
Cảnh nuốt lấy. Lại thêm trời đất đại biến đã là việc lửa xém lông mày, cho
nên châu Hắc Diệu mới trầm mặc.

Sơn Thần núi Thúy Bình thản nhiên nói.

Huyền Không im lặng không nói, chỉ nhìn dòng nước chảy xiết dưới

chân núi. Bên tai nàng truyền tới tiếng nước cuồn cuộn, mũi ngửi thấy mùi
nước sông ẩm ướt. Chỉ thấy ở vị trí đầu của dòng sóng nước có một con
tôm đỏ còn lớn hơn cả một con ngựa hoang, một càng kẹp một chiếc đinh
ba đen, một càng kẹp một thanh bảo kiếm chói lọi, dáng vẻ hung thần ác sát
lao đi. Trên mình của nó có một con khỉ núi mặc đạo bào cũ nát ngồi,
không chút lắc lư, tay phải phất trần, tay trái Phật châu, cực kỳ thu hút sự
chú ý.

Trừ hai đứa nó ra, không một ai, kể cả Sơn Thần núi Thúy Bình, nhìn

thấy được yêu linh nào trong dòng nước nữa. Không biết những yêu linh
khác ẩn ở nơi này.

Sóng sông cuộn trào, dâng cao tới vài trượng, chỉ chốc lát đã tới trấn

Quân Lĩnh. Khiến người ta không ngờ là, nước sông vừa tiến vào trấn Quân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.