HOÀNG ĐÌNH - Trang 1397

xao như bị tiếng sóng vỗ nhấn chìm mất, nhất thời không còn người nào
dám ra tay, không có ai xuất hiện nữa. Chỉ có Trần Cảnh đột nhiên hiện
thân lại trên con sóng sông, chân đạp sóng như đang cưỡi một con rồng
nước bay vút lên. Mà khi Trần Cảnh vừa xuất hiện, ấn tỷ Tần Quảng trong
tay hắn như ngọn đèn trong đêm tối, thu hút đám côn trùng trong bóng đêm
tiếp tục nhào qua.

Vàng bạc có thể làm mờ mắt người phàm, khiến bọn họ không làm chủ

được bản thân. Trong mắt người tu hành, người phàm chỉ vì vài thứ đó mà
đánh mất mình, vứt bỏ cả tính mạng là một chuyện vô cùng buồn cười. Thế
nhưng khi có thứ mê hoặc được ánh mắt của người tu hành xuất hiện, bọn
hắn cũng mờ mắt, cũng làm ra chuyện vứt bỏ tính mạng như vậy.

Lại có ba người xuất hiện, đủ loại thủ đoạn và phép thuật được tung ra.

Thế nhưng lần này bọn họ còn chưa tạo thành phép thuật, chưa đánh xuống,
thì bầu trời đã xuất hiện rất nhiều tia sáng trắng. Tia sáng trắng này hệt như
những tia nước tách ra từ một con suối, xuyên qua hư không, đâm vào phép
thuật kia. Nó đột ngột xuất hiện trước mặt những người kia, rồi lại đột ngột
biến mất, còn những người kia thì tích tắc đã thành đầu thân chia lìa, rơi rớt
xuống bên dưới.

Sóng nước như lũ, nhưng lại khiến người khác có cảm giác rất yên tĩnh.

Đến cả những tia sáng bạc lóe lên trong đêm tối kia cũng đem đến cho
người ta cảm giác chậm rãi.

Trần Cảnh chợt ẩn chợt hiện như vậy, nhưng đã vượt đi hơn mười dặm,

tốc độ cực nhanh. Mà bên phía Kinh Hà, ánh vàng rợp trời. Trong thứ ánh
sáng ấy là một tòa tháp vàng, tòa tháp đột nhiên biến mất, lúc hiện ra đã
xuất hiện ngay trên không trung miếu Hà Bá bên con đê, không chút do dự
ép xuống. Nhìn thấy vậy, ai nấy cũng đều, hiểu nếu tháp vàng này dập
xuống, miếu Hà Bá và tượng thần kia nhất định sẽ tan thành tro bụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.