HOÀNG ĐÌNH - Trang 1411

"Núi kia thật cao, thật nặng nề, ta sẽ bị trấn áp dưới chân núi mất."

Không hiểu sao trong đầu Trần Cảnh đột nhiên xuất hiện những lời này.

Khi hắn đến gần núi Côn Lôn, loại cảm giác này càng nặng nề và rõ ràng
hơn. Thậm chí cả không khí cũng ngưng đọng lại. Hắn không chút nghi
ngờ bản thân rất có thể sẽ bị trấn áp dưới chân núi này.

Nhưng hắn vẫn cứ ngược lên Côn Lôn, xông đến chín tầng trời, tựa như

một con rồng điên cuồng vọt lên từ dưới vực sâu. Trong nháy mắt, hắn cảm
giác được áp lực càng nặng nề, như thể mình đang chống đỡ lấy một ngọn
núi mà bay lên.

Loại áp lực này xuất hiện khi hắn nhìn thấy đám chữ bùa kia, dù nhắm

mắt lại, hắn vẫn cứ cảm nhận được. Hắn hiểu được, áp lực này không tác
dụng lên thân thể hắn, mà trấn trong tâm. Nhưng hắn phải lên tới đỉnh Côn
Lôn, hơn nữa còn phải đi vào trong Côn Lôn.

Nếu nói bầu trời mênh mông mà thần bí, thì núi Côn Lôn không so nổi

với cả bầu trời, nhưng lại nhiều hơn ở phần chân thực và nặng nề.

Lúc này hắn mơ hồ hiểu được lí do vì sao Giao Long Vương nhất định

phải ngược dòng Côn Lôn, lên chín tầng trời. Quanh năm suốt tháng nhìn
lên Côn Lôn, trong lòng hắn cũng vì vậy mà xuất hiện một ngọn núi. Ngọn
núi đó trấn lấy con đường bay vút hóa rồng của hắn, không phải hắn chống
Côn Lôn, mà là đang đột phá chính mình.

Vào thời khắc này, hắn cũng lựa chọn giống như Giao Long Vương từng

làm.

Ba trăm năm trước, Trần Cảnh không biết Giao Long Vương có uy thế

thế nào, nhưng vào cái lần cùng Giao Long Vương xông lên Côn Lôn, hắn
ở trong đó cảm nhận được đa số là thiên uy. Khi đó hắn bắt đầu cảm thấy
Côn Lôn thần bí. Tới khi tiến vào Côn Lôn, trái tim hắn vẫn luôn quẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.